Quyển thứ hai: Lửa tình bùng cháy.
Chương 21: Cứ tổn hại con đi! (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
* * *
Hai người ở trên mảnh đất nhỏ đó đã khoảng ba ngày, trong lúc đó có hai cái máy bay trực thăng cứu hộ bay qua, luôn lượn vòng quanh khoảng cách thấp, nhưng vẫn cứ không ai phát hiện ra hai người bọn họ. Sau đó thức ăn trong túi cũng hết sạch, Bạch Lạc Nhân dứt khoát quyết định, lập tức rời khỏi nơi này, cho dù phải mạo hiểm, cũng còn hơn phải ở đây chờ chết.
Ban đầu lúc rời khỏi cái đầm lầy rộng lớn này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng may có hai người, có tình huống phát sinh còn có thể tương trợ lẫn nhau. Qua đoạn đường nguy hiểm nhất, tình huống ở phía sau cũng khá hơn một chút, mặc dù đi với tốc độ rất chậm, nhưng cơ bản thì cũng rất thuận lợi, không hề phát sinh tình trạng lún sâu nữa.
Cứ như vậy, hai người kéo nhau thất thểu đi về phía lúc trước Cố Hải tới.
Đại khái đi được ba ngày, thì cũng đi tới nơi Cố Hải đỗ xe, vết bánh xe vẫn in dưới vũng lầy, nhưng xe đã không thấy đâu nữa.
Cố Hải nghiến răng chửi rủa, vốn tưởng rằng coi như đã thoát rồi, thế mà vẫn còn phải đi bộ thêm hai ngày nữa.
Không có gì ăn, hai ngày này lại dựa vào uống nước mà chống đỡ qua, may mắn thì có thể tóm được vài con thú hoang dã, nhưng vì không có củi khô đốt lửa, phần lớn vẫn phải ăn sống, nếu không nữa thì sẽ ăn cỏ dại và vỏ cây.
"Cậu chờ tôi một chút, tôi đau bụng quá."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn xoay người đi, Cố Hải níu cậu lại,"Cậu ngồi ở đây đi đi, khắp nơi đều là đầm lầy, ngộ nhỡ đi qua đó phát sinh nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó tôi cứu cậu cũng không kịp."
"Tôi thà bị rơi xuống đầm lầy cũng không muốn ngồi ị trước mặt cậu."
Cố Hải cười đến nghiến răng nghiến lợi,"Cậu nha, thật là khí phách."
Nhanh như chớp đã không thấy Bạch Lạc Nhân đâu.
Cố Hải đứng tại chỗ chờ, chờ không quá năm phút, chợt nghe tiếng kêu cứu của Bạch Lạc Nhân truyền đến cách đó không xa.
Nguy rồi!
Cố Hải ba chân bốn cẳng chạy đến chố phát ra âm thanh, có hai lần không thấy rõ đường suýt chút nữa rơi vào đầm lầy, vừa chạy sang chỗ Bạch Lạc Nhân vừa hét,"Đừng giãy giụa, cố gắng nằm ngang ra, tăng diện tích tiếp xúc cơ thể với mặt bùn.
Kết quả, chạy đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, mới phát hiện cậu không làm sao, chỉ đang ngồi dưới đất, vẻ mặt sầu khổ.
"Làm sao vậy?" Cố Hải lau mồ hôi trên trán.
Bạch Lạc Nhân xị mặt,"Không đi được."
Cố Hải bị tức mà cười, thật sự không biết nói gì cho phải, táo bón thôi mà cũng ầm ĩ như vậy.
"Ba ngày nay hai chúng ta đều ăn cỏ dại, vỏ cây, có thể ị được mới là lạ đấy." Dứt lời liền đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Lạc Nhân, ra lệnh,"Bỏ tay cậu ra!"
Bạch Lạc Nhân làm biếng nâng mí mắt lên,hỏi,"Để làm gì?"
Cố Hải không nói lời nào, kéo tay của Bạch Lạc Nhân đang đặt trên bụng ra, sau đó đưa bàn tay của mình đặt lên, để bên ngoài bụng ấn ấn xoa xoa, vừa xoa vừa không quên xem thường hai câu,"Cậu đúng là tổ tông sống của tôi! Thật sự phải để cấp dưới của cậu nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu!"
Lông mày Bạch Lạc Nhân càng lúc càng cau lại, cuối cùng đột nhiên đẩy Cố Hải một cái.
"Tôi có cảm giác rồi, cậu đi nhanh ra kia!"
[Wattpad: Tiểu Phong gia trang.]
Thế là, người nào đó không còn giá trị lợi dụng liền bị xua đuổi.
Cố Hải đứng trên một khối đất bằng chờ Bạch Lạc Nhân, đột nhiên nghe thấy trên bầu trời truyền đến một trận vang động, cậu ta nâng mí mắt lên nhìn, quả thực phát hiện một cái máy bay trực thăng. Hơn nữa phi công trên máy bay trực thăng này rốt cuộc cũng có mắt, không bay qua đầu cậu, mà hạ xuống cách cậu hơn mười mét.
Cố Dương từ trên máy bay đi xuống, sải bước tới phía Cố Hải.
"Sao anh lại ở đây?"
Vẻ mặt Cố Dương rất bình tĩnh," Nghe nói cậu xảy ra chuyện thì tới."
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đang thư thả khi đi ị được, thì nhìn qua phía cái cây bên kia thấy hai người. Trong lòng đang vui vẻ, còn chưa kịp hưởng thụ liền thấy một gương mặt xấu xa, khóe miệng khẽ nhếch rất nhanh thì thu về.
Khi Cố Dương nhìn đến phía Bạch Lạc Nhân, ánh mắt cũng vô định.
Bạch Lạc Nhân đi tới trước mặt hai người, chỉ nói một câu,"Đi thôi!"
Sau đó liền sải bước đi vào máy bay trực thăng.
Chẳng biết vì sao, khi Cố Dương thấy Bạch Lạc Nhân bình tĩnh đi qua người anh như thế, không hề lộ ra vẻ bất thường gì, trong lòng lại có cảm giác mất mát. (>///