Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 30: Tiểu Lãnh Đạo Xấu Xa.(Edit:xASAx)
****
Biên Soạn: Ốc Tiêu.
Tạm thời Ốc Tiêu ộp pa nghỉ đẻ, Phong mama sẽ đưa Vũ Phong cô nương qua tiếp khách bên Thượng Ẩn Lầu.
Thông báo từ Ngọc Hương Lầu (tổng hành dinh) thì hôm nay có N chương..
****
Cả một buổi chiều, Bạch Lạc Nhân vẫn cắm đầu vào phân xưởng cải tiến phi cơ chiến đấu kiểu mới, giữa chừng ngay cả nước cũng chưa từng uống. Lúc đi vào mặt trời còn treo trên cao, lúc đi ra trời đã tối đen. Trên người giống như rã ra từng phần, một lát còn phải đến phòng nghiên cứu xem thử tiến độ công trình.
Điện thoại di động vẫn để ở ký túc xá, Bạch Lạc Nhân vừa cầm lên nhìn, có bảy tám cuộc gọi nhỡ.
Nguy rồi, đã hơn tám giờ rồi, cơm tối hẳn là đưa tới rồi!
Bạch Lạc Nhân vội vã đi ra cửa, thấy một bóng người quen thuộc đứng đó, Bạch Lạc Nhân vỗ bả vai cậu ta một cái, lúc người kia quay đầu lại, hai lỗ tai đã đông lạnh đến đỏ bừng.
"Chờ lâu rồi hả?" Bạch Lạc Nhân thật khách sáo.
Người đưa cơm là do Cố Hải thuê đến, tên Hoàng Thuận, lúc Cố Hải không rảnh tới được, đều là Hoàng Thuận thay cậu ta đưa tới.
"Không có, tôi mới tới nửa tiếng trước, hôm nay tổng giám đốc Cố cũng tăng ca, làm cơm trễ."
Dứt lời mở cửa xe, lấy cà mên giữ ấm ra đưa cho Bạch Lạc Nhân.
Mặt Bạch Lạc Nhân lộ vẻ cảm ơn, "Làm phiền cậu rồi."
Hoàng Thuận vui vẻ, "Không phiền gì, đây là công việc của tôi."
"Hay là cậu vào phòng tôi ngồi một chút đi, tôi nói với gác cổng một tiếng."
"Không cần." Hoàng Thuận phẩy tay một cái, "Tôi cũng phải về nhà ăn cơm."
Bạch Lạc Nhân từ trong ví tiền rút ra hai tờ màu hồng*, nhét vào túi áo Hoàng Thuận, "Hôm nay làm cậu trễ giờ."
(*Tờ màu hồng = 100 tệ # khoảng gần 350.000, 2 tờ gần 700.000. [TP: Chuẩn là 691.405,66 Đ.])
Hoàng Thuận vội từ chối, "Đừng đừng đừng... Vậy không thích hợp đâu! Tổng giám đốc Cố đã cho tôi tiền rồi..."
"Cậu cứ cầm đi!"
Bạch Lạc Nhân nhét tiền vào lại, xoay người liền đi.
Hoàng Thuận muốn đuổi theo nhưng không kịp, cuối cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem tiền cất vào túi áo, lái xe trở về.
Bạch Lạc Nhân mang theo cơm đến phòng nghiên cứu, vừa mở cửa ra, mấy kỹ sư đang chụm đầu nói chuyện lập tức tản ra, ai về chỗ nấy. Bạch Lạc Nhân thản nhiên đi về vị trí của mình, vừa ăn cơm vừa kiểm tra tài liệu.
Đây là thời điểm Bạch Lạc Nhân thả lỏng nhất trong ngày, mỗi lần trước khi mở cà mên đều có một loại mong chờ, vì cơm Cố Hải làm cho cậu hai tuần lễ không bữa nào giống bữa nào, mỗi ngày đều có thể ăn những món khác nhau, có rất nhiều món trước đây cũng chưa từng ăn, đoán là Cố Hải mới học được.
Vừa ăn cơm vừa làm việc như vậy, đối với Bạch Lạc Nhân mà nói giống như đang giải trí.
Kỹ sư ở gần Bạch Lạc Nhân nhất tên Cam Vĩ Cường, tên nhóc này đã quan sát mấy ngày, Bạch Lạc Nhân luôn dùng một cái cà mên ăn cơm, hơn nữa mùi vị từ cà mên kia của cậu ta đưa tới quả thực có thể thèm chết người.
"Khụ khụ... Tôi nói, đồng chí tiểu Bạch!" Cam Vĩ Cường nhịn không được mở miệng.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn cậu ta, "Có việc gì?"
"Cái này của cậu bên ngoài ở đâu bán vậy? Sao ăn thấy ngon vậy hả?" Cam Vĩ Cường đưa cổ nhìn.
Bạch Lạc Nhân khẽ nhếch khóe miệng, vô cùng đắc ý nói: "Cái này của tôi khắp Trung Quốc chỉ bán duy nhất một phần, cậu tuyệt đối không mua được."
Cam Vĩ Cường vẫn là lần đầu tiên thấy biểu tình hoạt bát như vậy trên mặt Bạch Lạc Nhân, cậu ta phát hiện, tên nhóc này là một tên tham ăn từ đầu đến đuôi. Đối với việc gì cũng đều có thái độ thờ ơ, chỉ cần ôm lấy cà mên, tâm tình liền lập tức thay đổi, lúc này nói chuyện, thảo luận với cậu ta cơ bản sẽ không bị từ chối.
"Cho tôi nếm thử với!" Mũi Cam Vĩ Cường cũng sắp chui vào cà mên của Bạch Lạc Nhân rồi.
Bạch Lạc Nhân xoay người, lưng quay về phía Cam Vĩ Cường, ý tứ rất rõ ràng.
Cam Vĩ Cường chắc lưỡi hai tiếng, "Thủ trưởng Bạch, cậu cũng quá keo kiệt, tôi cũng đâu có muốn ăn bao nhiêu, tôi chỉ là muốn nếm thử."
"Không cho!" Bạch Lạc Nhân một chút cũng không giống đùa giỡn.
Cam Vĩ Cường bất đắc dĩ cười cười, "Haylà như vậy đi, tiểu Bạch, tôi đưa tiền cho cậu, ngày mai cậu cũng mua giúp tôi một phần, cậu thấy vậy được không?"
"Đã nói khắp Trung Quốc duy nhất một phần, chỉ bán một mình tôi!"
Cam Vĩ Cường còn chưa hết hy vọng, "Tiểu Bạch à, cái này bán bên ngoài, thật sự không phải do vợ cậu làm cho chứ?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng nghiên cứu đều sôi nổi, toàn bộ đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái quay sang Bạch Lạc Nhân. Bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc là tiên nữ nào có thể bắt được nhân vật như Bạch Lạc Nhân. Có điều nhìn bộ dạng bảo vệ đồ ăn này của cậu ta, lại chứng minh cho câu kia, muốn trói chặt trái tim một người đàn ông, phải trói buộc dạ dày anh ta trước.
Có người nói doanh trại mới điều nhiệm đến một vị sư trưởng, mấy ngày nay tác phong quân nhân và kỷ luật quân đội vô cùng nghiêm, Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra đã hơn mười giờ, còn phải dạo một vòng trong doanh trại, kiểm tra tình hình ngủ nghĩ của những binh sĩ kia, tìm mấy tên điển hình ra giết gà dọa khỉ.
Bộ mặt này của Bạch Lạc Nhân ngoại trừ không dọa được Cố Hải, đối với những binh sĩ khác mà nói vẫn rất có uy phong, những binh sĩ kia buổi tối lúc nói chuyện trước khi đi ngủ, chỉ cần vừa nhắc tới Bạch Lạc Nhân, đều là bộ dáng sợ hãi trong lòng, về mặt này tân binh hầu như không có ai chưa bị cậu ta chỉnh.
Bước chân vững vàng của Bạch Lạc Nhân dạo khắp mọi ngõ ngách trong doanh trại, bên cạnh cậu chỉ có một ngọn đèn pin.
"... Ưm... Không được... Sâu quá..."
"Chưa mà... Tôi còn chưa cắm vào mà..."
"A... Lớn quá... Xin cậu đó..."
"Xin tôi? ... Là xin tôi dừng lại hay là xin tôi tiếp tục hả? ..." (>