Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 47: Hàng Kém Chất Lượng.(xASAx)
****
Biên soạn: Vũ Phong, Ba con sói OK.
****
"Được rồi, ngồi xuống đi." Châu Lăng Vân hất hất cằm, "Đừng cứ đứng như vậy, tôi tới đây chính là tìm cậu nói chuyện phiếm."
Bạch Lạc Nhân cầm một cái ghế, ngồi ở cửa phòng vệ sinh để đề phòng có loài động vật thích bùng nổ nào đó nghe thấy chút gì kích động liền chạy ra ngoài.
"Sao cậu ngồi xa vậy chứ?" Châu Lăng Vân buồn bực.
Bạch Lạc Nhân không biết trả lời thế nào, vì vậy viện một cái cớ vô cùng buồn nôn.
"Tôi thích ngửi mùi phòng vệ sinh."
Châu Lăng Vân, "... Hay là hai ta vào bên trong nói chuyện?"
"Không cần!" Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đưa tay lên, "Hãy để tôi hưởng thụ một mình!"
Châu Lăng Vân vững như Thái Sơn ngồi đối diện Bạch Lạc Nhân, đáy mắt đều là những thứ Bạch Lạc Nhân nhìn không hiểu. Im lặng một lúc lâu, Châu Lăng Vân đột nhiên nhếch khóe miệng, xa xôi nói: "Tôi tóm được Cố Hải rồi."
"Cái gì?"
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ theo quán tính, lập tức tỏ ra giật mình, che chắn kỹ như vậy, sao lại bị phát hiện?
Cố Hải vừa nghe lời này liền định mở cửa đi ra, chốt cửa vừa vặn mở một cái, lại nghe bên ngoài truyền tới một câu, "Đang ở phòng làm việc của tôi!" Kết quả cửa vừa hé ra một khe nhỏ lại bị Bạch Lạc Nhân đóng mạnh lại.
Bạch Lạc Nhân lại thở phào một cái, ầm ĩ cả buổi thì ra là nói tới Cố Dương.
"Cậu có chuyện gì vậy?" Ánh mắt Châu Lăng Vân liếc về phía cửa sau lưng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cười trả lời, "Gió."
Châu Lăng Vân gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng hỏi: "Cậu ta sao lại bị ngài bắt được?"
"Hôm nay cậu ta từ ký túc xá của cậu đi ra, trên đường về đã bị tôi bắt lại."
Bạch Lạc Nhân ra vẻ kinh ngạc, Cố Dương cũng quá xui xẻo rồi? Đầu tiên là bị Cố Hải đánh cho một trận, trên đường về lại còn bị Châu Lăng Vân cản lại, nghĩ vậy trong lòng cũng cảm thấy nhịn không được.
Châu Lăng Vân thấy biểu tình của Bạch Lạc Nhân, lựa lời trấn an nói: "Cậu yên tâm, cậu ta là em của cậu, tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu ta."
Hai chữ "đối tốt" Châu Lăng Vân nhấn đặc biệt mạnh.
Bạch Lạc Nhân hoàn toàn dùng thái độ trợ Trụ làm ngược*, "Thủ trưởng, ngài không cần quan tâm đến tôi, đây là chuyện giữa hai người các người, tôi là người ngoài không tiện nhúng tay."
(*Trợ Trụ làm ngược: điển tích Phong Thần, ý nói khuyến khích người xấu làm việc ác.)
"Nhưng tôi nghe nói tình cảm hai người vô cùng tốt!" Châu Lăng Vân còn đang thử thăm dò.
Bạch Lạc Nhân lập tức phủ nhận, "Tình cảm của tôi và cậu ta vô cùng bình thường, ngài nghĩ quá rồi, bọn tôi cũng không có quan hệ máu mủ, mười bảy tuổi mới quen biết, quen biết không bao lâu tôi liền nhập ngũ, cơ bản không có thời gian bồi dưỡng tình cảm."
"Cậu nói như vậy thì tôi yên tâm rồi!" Châu Lăng Vân tỏ ra là người rộng lượng, "Cậu cũng biết, con người tôi đối với ai càng tàn nhẫn, chứng minh tôi càng thích người đó. Tôi chỉ sợ đến lúc đó quá tay, để cậu nhìn thấy, trong lòng lại phản cảm với tôi."
"Tuyệt đối sẽ không!" Bạch Lạc Nhân vô cùng rộng rãi, "Ngài tùy ý, tôi đối với mọi việc ngài làm đều hiểu rõ."
Châu Lăng Vân hài lòng cười cười, "Xem ra không uổng công bình thường quan tâm cậu."
Bình dấm của Cố Hải bộc phát, lại muốn đẩy cửa, kết quả bị Bạch Lạc Nhân hung hăng đóng lại.
"Lại chuyện gì vậy?" Châu Lăng Vân lại đưa mắt liếc về phía cửa sau lưng Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân lại lúng túng cười cười, "Gió."
Châu Lăng Vân cười theo, cười đến tóc gáy Bạch Lạc Nhân dựng thẳng.
"Căn phòng này của cậu gió cũng không nhỏ."
Bạch Lạc Nhân sau lưng đổ mồ hôi, "Bình thường không có gì cũng nổi lên một trận gió lạ."
"Làm chuyện thất đức nhiều quá chứ gì?" Châu Lăng Vân ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng cắt ngang đề tài này, "Cái này, thủ trưởng, sao ngài không về phòng làm việc tìm Cố... Cố Hải trò chuyện? Tìm tôi nói chuyện là có ý gì? Người cũng đưa tới cửa cho ngài rồi, ngài còn không mau kết nối tình cảm đi?!"
"Tôi chưa sẵn sàng, vẫn đang chờ!"
Bạch Lạc Nhân âm thầm líu lưỡi, "Cái này còn có thể chờ sao?"
Châu Lăng Vân mặt không đổi sắc liếc nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu ta lúc đó thiếu chút làm tôi tàn phế, tôi có thể ra tay với cậu ta nhanh như vậy sao? Tôi phải cẩn thận tìm cách hoàn toàn trị khỏi cho cậu ta."
Bạch Lạc Nhân gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Châu Lăng Vân lại hỏi thăm, "Cố Hải kia có phải rất thích đóng kịch không? Rõ ràng thiếu đạo đức hơn bất kỳ ai còn làm bộ đứng đắn!"
Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy phía sau có lực mạnh đẩy tới, tay liền theo bản năng chụp lấy chốt cửa.
"Đâu chỉ vậy... còn có chút nham hiểm." Bạch Lạc Nhân cố gắng trả lời.
Châu Lăng Vân vừa nhắc tới Cố Hải, không chỉ mắt lấp lánh có thần, ngay cả giọng nói cũng sang sảng.
"Có chút? Đâu chỉ là có một chút? Tôi thấy cậu ta chính là củ cải hư thối từ bên trong, hư từ gốc tới ngọn! Nếu để mặc tự do phát triển, cuối cùng chắc chắn sẽ hư thối cả đất, nếu như vào tay tôi, bảo đảm sẽ biến cậu ta thành một cây nhân sâm!"
Châu Lăng Vân bên này tự nói tự cười, Bạch Lạc Nhân bên kia cũng nhanh chóng đem chốt cửa kéo xuống.
"Được rồi, không còn sớm, cậu đi nghỉ đi, tôi đi về!" Châu Lăng Vân đứng lên.
Bạch Lạc Nhân thở phào một cái, "Thủ trưởng đi thong thả."
Lúc Châu Lăng Vân bước ngang qua Bạch Lạc Nhân, đột nhiên dừng bước, "Tôi mượn chỗ cậu đi vệ sinh đi, đường về còn phải đi hai mươi mấy phút."
Mặt Bạch Lạc Nhân liền tái mét.
"Sao vậy? Cậu có bệnh ưa sạch sẽ à?" Châu Lăng Vân hỏi.
Bạch Lạc Nhân máy móc lắc đầu.
"Tôi đã nói rồi, là người trong quân đội, ai chưa từng sống trong ký túc xá tập thể, chưa từng dùng chung phòng vệ sinh? Cậu không phải rất thích ngửi mùi phòng vệ sinh sao? Vừa hay, tôi cho cậu thêm một chút, để cậu ngửi đủ một lần!"
Bạch Lạc Nhân, "..."
Châu Lăng Vân đẩy Bạch Lạc Nhân ra đi vào, Bạch Lạc Nhân đã tính tới tình huống xấu nhất, nếu Châu Lăng Vân thật sự muốn ra tay với Cố Hải ở trong phòng vệ sinh, cậu sẽ cùng Cố Hải hợp sức đối phó lão Châu, trước tiên bảo vệ Cố Hải chạy ra ngoài rồi tính.
Kết quả, bên trong truyền đến tiếng nước rất hòa hài.
Tim Bạch Lạc Nhân cả kinh, ánh mắt nhìn vào phòng vệ sinh, chỉ thiếu cười ra tiếng. Châu Lăng Vân cơ bản không mở đèn, trực tiếp đi tới bồn cầu, tiểu xong xả nước một cái, dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Cố Hải kéo quần, an toàn ra khỏi cửa.
Cố Hải vẫn đứng trong góc tối phía sau cửa, Châu Lăng Vân cứ thế không phát hiện ra cậu.
"Được rồi, ta đi đây."
Nghe một tiếng cạch, Cố Hải âm mặt mở cửa, Bạch Lạc Nhân đã đứng ở cửa phòng vệ sinh.
"Xin lỗi, để cậu phải ngửi cái mùi này rồi!"
Nói xong, Bạch Lạc Nhân phì cười vui vẻ một tiếng.
Cố Hải oán hận nghiến răng, "Cũng không phải chưa từng uất ức như vậy..."
Bạch Lạc Nhân còn không muốn sống mà sỉ vả Cố Hải, "Đại nhân sâm Cố, để tôi xem tim của cậu có hư không."
"Không cần xem tim tôi nữa, trực tiếp nhìn củ cải của tôi hư cỡ nào đi!"
Dứt lời cởi áo ngủ ra, để lộ trym to, thủ thế muốn đè đầu Bạch Lạc Nhân xuống.
"Đừng quậy!" Bạch Lạc Nhân vùng vẫy đứng thẳng người, hớn hở nói, "Tôi phát hiện, phòng vệ sinh của tôi là một chỗ không tốt, đặc biệt là ở trong đó làm việc gì lén lút, nhất định sẽ để người khác tóm được."
"Cậu cũng từng bị người khác tóm được?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Đúng vậy! Để gửi cho cậu cái ba con sói kia, tôi ở trong phòng vệ sinh tự sướng, kết quả bị anh cậu tóm được."
Con người quả nhiên không thể uống rượu, uống vào rồi, lời nên nói và không nên nói đều thoải mái tuôn ra.
Cố Hải cười nhạt, "Cho nên lúc đó cậu liền ném bao xuống đất, tôi mới tịch thu được đúng không?"
Lúc Bạch Lạc Nhân gật đầu mới nhận ra, cậu hình như quá thành thật rồi.
Bố lừa Cố liền nổi xung, xách sói nhỏ Bạch* về giường.
(*Sói nhỏ Bạch: chương 42 có đoạn Cố Hải gọi Bạch Lạc Nhân là bạch nhãn lang # kẻ bạc tình)
Sau đó, lấy túi đựng quần áo mang theo lúc tới qua, từng cái từng cái lôi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt ngơ ngác nhìn Cố Hải, "Mấy thứ này là sao?"
Tức giận nói: "Quần áo cậu gửi qua cho tôi, tôi giặt sạch rồi đem qua cho cậu."
Bạch Lạc Nhân suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu, Cố Hải tức giận có liên quan gì với mấy quần áo này.
Cứ thế lôi ra, Cố Hải cuối cùng cũng tìm được cái hộp kia, lấy ra nhét vào tay Bạch Lạc Nhân, trầm mặt nói: "Mở ra xem."
Bạch Lạc Nhân mở ra, thấy một thứ hình thù kỳ quái, sờ rất có cảm xúc.
"Đây là cái gì?"
Khóe miệng Cố Hải lộ ra nụ cười khó lường, "Đồ chơi của cậu."
Bạch Lạc Nhân giống như cầm phải một củ khoai nóng phỏng tay, lập tức ném cho Cố Hải.
"Cậu giữ mà chơi!"
"Tôi cũng có một cái, cái này là thiết kế riêng cho cậu, đỡ cho lần sau hai đứa cãi nhau, cũng không sợ cô đơn. Cậu thấy công tắc này không? Đẩy lên sẽ hiện ra một cái miệng, cậu có thể đút thằng nhỏ vào, bên trong có hai chế độ, có thể là tay, cũng có thể là lưỡi; đẩy xuống..."
"Đợi chút!" Bạch Lạc Nhân cắt ngang, "Sao không có chế độ hoa cúc?"
"Cậu không cần cái đó!" Cố Hải rất chắc chắn.
Bạch Lạc Nhân nhướn chân mày, "Vậy cái kia của cậu có không?"
"Cái kia của tôi chắc chắn là có rồi!"
Bạch Lạc Nhân bùng nổ rồi, "Sao của cậu có, tôi không có? Làm ra đồ chơi tình thú còn phân biệt đối xử!"
"Không phải, cậu nghe tôi nói." Cố Hải kiên trì khuyên bảo, "Bởi vì món đồ này là tín vật tình yêu của hai đứa mình, tất cả thiết kế đều dựa theo tính cách của hai đứa. Nói tới chế độ lưỡi này của cậu đi, tần số kích thích và kỹ thuật của nó với cậu là thiết kế hoàn toàn dựa theo miệng của tôi, để cậu không ra khỏi cửa cũng hưởng thụ niềm vui được tôi yêu thương."
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân buồn nôn nhìn Cố Hải, "Đây cũng là sản phẩm của công ty các cậu?"
"Đúng vậy, nhân viên thiết kế chủ chốt chính là cái người chuyển giới lần trước cậu gặp, cậu ta rất có thiên phú về mặt này." Lại nói tiếp, "Cậu đẩy xuống là có thể đưa vào bên trong cậu, tần suất và cường độ có thể điều chỉnh, chế độ cao nhất cũng dựa theo tiêu chuẩn của tôi, không thể cao hơn, cao hơn sẽ chết máy."
Cơ bắp trên mặt Bạch Lạc Nhân co rút hai cái, "Đem đi đi, không cần."
Cố Hải đầy tự tin nhìn Bạch Lạc Nhân, "Cậu bây giờ nói không cần, tôi sợ cậu chơi rồi thì không cần tôi nữa."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên chui vào chăn, không thèm đếm xỉa tên điên dâm đãng này nữa.
Cố Hải vén chăn lên ra lệnh: "Để tôi thử hiệu quả một chút!"
"Muốn thử tự mình mà thử."
"Tôi bảo cậu thử! Tôi bảo cậu chơi trước mặt tôi! Cậu có thể thủ dâm trước mặt anh tôi, sao lại không thể chơi thứ này trước mặt tôi?"
Ầm ĩ cả buổi thì ra là vì việc này!
"Giống nhau sao? Tôi lúc đó là vô tình bị anh ta nhìn thấy."
Cố Hải không bỏ qua, "Vậy cậu coi như lần này cũng là vô tình bị tôi tóm được."
Bạch Lạc Nhân hết nói nổi rồi, Cố Hải, máu ghen của cậu dữ cỡ nào chứ?
Thấy Bạch Lạc Nhân vẫn không nhúc nhích, mặt Cố Hải hoàn toàn trầm xuống rồi, "Nếu để tôi tự mình ra tay, cậu càng không có kết quả tốt."
Sau một hồi khuyên nhủ, Bạch Lạc Nhân cuối cùng đồng ý với Cố Hải tự mình làm thí nghiệm, dưới ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm, Bạch Lạc Nhân cởi áo ngủ ra, cởi quần lót, còn chưa mở công tắc, Tiểu Nhân Tử đã bị hai bàn tay đặt lên.
"Này!" Bạch Lạc Nhân hươ hươ thứ trong tay, "Tôi có nó rồi, cậu lấy tay ra."
Cố Hải tức giận rụt tay về, cậu gần đây đói khát quá độ, vừa nhìn thấy đồ ngon liền không khống chế được.
Bạch Lạc Nhân đầu tiên là liếc mắt nhìn Cố Hải, dưới ánh mắt cổ vũ của cậu ta, đẩy công tắc lên, đưa Tiểu Nhân Tử vào, chỉnh sang chế độ bình thường, bên trong tiết ra chất dịch ướt át, ngay sau đó bắt đầu rung động.
Bạch Lạc Nhân cắn răng nhịn một hồi, cuối cùng vẫn phát ra tiếng thở dốc mị hoặc mà động tình.
"Thế nào? Không sai chứ?"
Bạch Lạc Nhân vô thức kêu rên, "Ưm... Thoải mái..."
"Có muốn thử đằng sau một chút hay không?" Cố Hải xấu xa ở bên cạnh hướng dẫn.
Trán Bạch Lạc Nhân rỉ ra một lớp mồ hôi mịn, lúc lắc đầu, gương mặt lộ ra mê hoặc dã tính.
Cố Hải hoàn toàn không quan tâm chống đối của Bạch Lạc Nhân, đưa tay lấy công cụ kia ra, kết quả phát hiện bên trên có đặt mật mã. Cố Hải suy nghĩ một lúc, thử đưa vào một mật mã, kết quả không những không lấy xuống được, tần suất chấn động liền đột nhiên trở nên mạnh hơn.
"Ơ..." Bạch Lạc Nhân rên lên thất thanh, "Không được, chân tôi đều tê hết rồi."
Đừng nói chân cậu tê, tay tôi cũng tê đây.
Cố Hải nhanh chóng lại đưa vào một mật mã, kết quả lại nhập sai rồi, tần suất lại nhanh hơn một cấp, hơn nữa cái miệng ở giữa càng ngày càng hẹp, hung hăng chèn ép Tiểu Nhân Tử.
Thoải mái đến tận cùng chính là đau khổ, Bạch Lạc Nhân kêu đau, "Mau lấy xuống, kẹp chết tôi rồi."
Cố Hải vẫn nhập sai mật mã, thứ kia lại càng không ngừng co rút, co rút lại co rút, rút cũng không rút ra được, chỉnh cũng chỉnh không được, đến cuối cùng Bạch Lạc Nhân đau đến sắp khóc lên rồi, tay hung hăng nắm lấy gáy Cố Hải, ý muốn bóp chết cậu cũng có rồi.
"Tổ tông nhà cậu! Cố Hải... Công ty của các cậu cũng sản xuất ra cái thứ sản phẩm kém chất lượng này... Đau..."
...........
----------[Edit:xASAx]---------