Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 48: Ai Là Người Chịu Khổ.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ba con sói OK.
*****
Cố Dương bị nhốt trong phòng thẩm vấn một ngày một đêm, giữa chừng đã có hai tên bác sĩ tới kiểm tra tình hình vết thương của anh ta, không nói gì liền đi. Một ngày ba bữa đều có người đưa tới, chỉ tiếc anh ta động cũng không động vào, mặt lạnh ngồi trên ghế, đầu óc vẫn luôn vận động thật nhanh. Đáng tiếc dù anh ta nghĩ đến nổ đầu cũng không đoán ra tên sư đoàn trưởng này đến cùng vì sao nhốt anh ta ở đây.
Vì anh ta lái xe đụng vào lão?
Vậy cũng quá nhảm nhí đi! Sao lại có một sĩ quan không có óc như vậy, xung đột với người khác, hỏi cũng không hỏi thân phận đối phương liền đem người ta nhốt lại. Nếu thật đúng như lời lão, hai người trước đây đã quen biết, với thân phận địa vị và bối cảnh gia thế của Cố Dương, không phải người mà một sư đoàn trưởng như lão có thể dây vào?
Vậy chẳng phải là rất không muốn sống sao?
Cố Dương đang nghĩ ngợi, cửa phòng thẩm vấn đã mở ra, một bóng người khôi ngô nhảy vào tầm mắt của anh ta.
Châu Lăng Vân hào khí lẫm liệt đi tới, hai hàng lông mày rậm mơ hồ lộ ra một cổ khí phách.
"Để cậu chờ lâu rồi." Châu Lăng Vân nói.
Cố Dương đen mặt lại trả lời, "Ông rốt cuộc muốn làm gì?"
Châu Lăng Vân thẳng thắn nói: "Tôi nhìn trúng cậu rồi!"

Cố Dương thiếu chút té xuống đất, không cần trêu người như vậy chứ!! Anh ta không phải là bị Bạch Lạc Nhân từ chối thôi sao? Cũng không đến mức bồi thường cho anh ta một lão già như vậy chứ!
"Xin chú ý lời nói của ông." Cố Dương lạnh lùng nhắc nhở.
Châu Lăng Vân sấn người tới trước, tay khoác lên vai Cố Dương, Cố Dương vươn tay không bị thương kia, hung hăng nắm lấy cổ tay Châu Lăng Vân gạt xuống. Đáng tiếc, cái tay kia của Châu Lăng Vân giống như đá tảng ngàn cân, cơ bản không để cậu có thể lay động được. Người có tài năng, Cố Dương cũng đã gặp nhiều rồi, nhưng người có tuổi tác và địa vị như Châu Lăng Vân đây còn có thể giữ sức khỏe tốt như vậy đã rất hiếm thấy.
Nếu nhân cách lão ta tốt hơn một chút, Cố Dương có thể sẽ có thêm vài phần yêu thích với lão.
Tay đặt trên vai Cố Dương bóp bóp, Châu Lăng Vân phong thái ung dung mở miệng: "Tôi có thể phải cởi sạch quần áo của cậu."
Không chút báo trước hay vòng vo nào, đột nhiên lại nói ra một câu như vậy, chấn động đến hai mắt Cố Dương mở trừng, vẻ mặt nhăn nhó.
"Ông dám!"
Hai mắt âm u của Cố Dương trừng trừng đe dọa nhìn Châu Lăng Vân, "Nếu ông dám cởi quần áo của tôi, tôi sẽ khiến cho ông nhà tan cửa nát! Không tin ông cứ thử xem!"
Châu Lăng Vân tỏ vẻ bình tĩnh nói, "Thủ trưởng Cố sẽ đồng ý cách làm này của tôi!"
Vừa nghe đến ba chữ "Thủ trưởng Cố", ánh mắt Cố Dương liền chấn động, thì ra lão ta thật sự biết thân phận của mình.
"Người đâu, đè cậu ta ra cho tôi!" Châu Lăng Vân ra lệnh cho hai tên lính gác trước cửa.
Hai tên binh sĩ thân hình cường tráng này đi tới, lúc chạm đến ánh mắt sắc bén của Cố Dương, trong lòng không khỏi hoảng sợ, động tác cũng cứng đờ theo, có chút không dám ra tay.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Châu Lăng Vân nổi giận quát một tiếng.
Châu Lăng Vân ra lệnh một tiếng, ai dám không theo? Hai tên binh sĩ bạo dạn tiến tới trước, dưới ánh mắt âm trầm của Cố Dương, thật sự đè anh ta xuống băng ghế lạnh. Sau đó, Châu Lăng Vân phóng tới trước một bước, chậm rãi cởi quần áo Cố Dương ra, một lớp lại một lớp, mãi đến toàn thân trên dưới chỉ còn lại một cái quần lót, lại ra lệnh hai tên lính kéo Cố Dương dậy.
Bàn tay kéo một cái, quần lót trượt xuống tới bàn chân.
Từ nhỏ đến lớn, dám làm nhục Cố Dương như vậy, Châu Lăng Vân là người đầu tiên.
Cố Dương mím chặt môi đến như một lưỡi dao sắc bén, anh ta đã phác thảo trong đầu kế hoạch báo thù, một khi Châu Lăng Vân làm ra việc xỉ nhục tôn nghiêm của anh ta, người này cũng phải bị cậu làm nhục đến một mảnh vụn cũng không chừa!
"Vóc người không tệ!" Ánh mắt Châu Lăng Vân ở trên người Cố Dương đánh giá, "Nếu như cao thêm hai centimet thì càng hoàn mỹ."
Trên thực tế, Cố Hải vừa hay cao hơn Cố Dương hai centimet.
Cố Dương hoàn toàn không nghĩ tới việc đó, anh ta đứng như một bức tượng, mặt lạnh chờ hành động tiếp theo của Châu Lăng Vân. Kết quả, Châu Lăng Vân chỉ dùng mắt nhìn, lại không làm thêm bất cứ hành động khác người nào.
Cuối cùng, Châu Lăng Vân duỗi tới cánh tay bị thương kia của Cố Dương.
Cố Dương vô thức nổi đóa, lại không thể tránh thoát bàn tay siết chặt như gọng kìm của Châu Lăng Vân, theo đó tay cậu bị vặn đến khớp xương kêu rắc rắc, một trận đau nhức kéo tới, Cố Dương cắn chặt hàm răng, chỉ trong chốc lát liền qua đi.
"Được rồi, tay của cậu ổn rồi." Châu Lăng Vân ung dung cười.
Cố Dương thử cảm nhận một chút, thật đúng là tốt hơn rồi.
"Được rồi, mặc quần áo vào đi, tôi sẽ sắp xếp cậu đến phòng khác, kiên nhẫn mà chờ!"
Vẻ mặt Cố Dương hơi khựng lại, sau đó nhíu chặt chân mày, mắt lộ ra vẻ cáu giận.
"Ông buộc tôi cởi sạch quần áo chỉ vì nắn lại cánh tay này của tôi?" Việc này và cởi quần liên quan cái rắm gì với nhau? Không phải là bị bại não chứ?
Châu Lăng Vân tiến tới trước mặt Cố Dương, nhấp nháy ánh mắt đánh giá anh ta.
"Cậu còn muốn tôi làm gì? buộc lên thằng nhỏ của cậu một gói thuốc nổ hả? Hay là xỏ lên trứng của cậu hai quả lựu đạn?"
Huyệt thái dương của Cố Dương đập thình thịch, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Não của ông chạy xuống bọng đái rồi hả?"

Làm việc hoàn toàn không hợp với logic, nói mười câu có chín câu vô nghĩa!
Cái này cũng không thể đổ cho Châu Lăng Vân, người ta nào biết anh nghe không hiểu chứ?!
Châu Lăng Vân không hề tỏ ra tức giận, trước khi đi còn nắm lấy cằm Cố Dương khen một câu, "Ánh mắt của cậu so với tưởng tượng của tôi càng xấu xa hơn, tôi thích."
Sau đó, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Thật sự cứ như vậy mà đi? Cố Dương nhìn quần áo đầy đất, trong lòng chợt nổi lên một ngọn lửa không tên, không chỗ phát tiết, thiếu chút khiến anh ta tự thiêu! Đồ ngốc ở đâu cũng có, nhưng cực phẩm như vậy thật sự là mẹ nó hiếm thấy!
Sư đoàn trưởng Châu tâm tình vui vẻ, lại bắt đầu không ngừng ấn còi báo động, nửa đêm huấn luyện.
Bạch Lạc Nhân vốn tưởng rằng đưa Cố Dương qua, những ngày tháng thoải mái đã tới rồi, nào ngờ tới Châu Lăng Vân chỗ nào cũng đối lập với người khác. Lúc người ta vui vẻ, đều sẽ khoan dung, ôn hòa hơn bình thường, còn lão vui vẻ thì liền thích dạy dỗ người ta!
"Bạch Lạc Nhân, ra khỏi hàng!"
Bạch Lạc Nhân sải chân tới trước một bước dài.
Châu Lăng Vân trầm giọng ra lệnh: "Ngã sấp xuống!"
Tiểu quái thú giữa hai chân Bạch Lạc Nhân đã bị thứ hàng kém chất lượng hãm hại, đến nay còn chưa khỏi hẳn, động tác nằm rạp xuống đất như vậy, quả thật là muốn lấy mạng! Đau nhức nơi bụng dưới mạnh mẽ đánh lên óc Bạch Lạc Nhân, nếu không phải vì để ý đến mặt mũi, cậu đã sớm quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng kêu gào.
"Đứng lên!" Châu Lăng Vân lại ra lệnh.
Bạch Lạc Nhân chịu đựng đau nhức đứng lên, bóng tối lờ mờ, không ai thấy rõ khổ sở trên mặt cậu.
"Biết vì sao tôi bảo cậu làm động tác này không?" Châu Lăng Vân quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi.
Bạch Lạc Nhân nói thầm trong lòng, bởi vì ông thiếu đạo đức!
Thế nhưng trong miệng lại hô to trả lời: "Để tôi mau chóng tỉnh táo!"
Châu Lăng Vân hài lòng gật đầu, sau đó hướng về phía tất cả sĩ quan và binh sĩ trên sân huấn luyện ra lệnh.
"Toàn thể sĩ quan và binh lính, nghe theo khẩu lệnh của tôi, ngã sấp xuống!"
Bạch Lạc Nhân ý muốn chết cũng có rồi.
"Động tác không đều, một lần nữa, ngã sấp xuống!"
Bạch Lạc Nhân, "..."
"Vẫn chưa đạt, một lần nữa, ngã sấp xuống!"
Bạch Lạc Nhân trong lòng càng không ngừng gào thét, rốt cuộc là mấy tên phế vật nào không theo kịp tiết tấu chứ? Chờ một lát giải tán, tôi sẽ đặc biệt phát cho mỗi người một đồ chơi tình thú, tổ tông các cậu!
Cuối cùng, ngã sấp cũng kết thúc, sĩ quan và binh sĩ lên máy bay tiến hành huấn luyện thường ngày, trán Bạch Lạc Nhân đổ đầy mồ hôi, tay nắm cần điều khiển không thể khống chế run run, hiện giờ cậu đã hiểu vì sao chỗ đó gọi là vận mệnh* rồi.
(*Mệnh căn: vận mệnh, thằng nhỏ, là mạng sống của đàn ông, TP: chim đó.)
"Bạch Lạc Nhân, an toàn đáp xuống!"
Nghe được lời chỉ huy, Bạch Lạc Nhân đưa máy bay chiến đấu an toàn đáp xuống khu vực chỉ định, rời khỏi buồng lái đi tới trước mặt Châu Lăng Vân.
"Thân nhiệt của cậu lại không đạt được giá trị bình thường." Sắc mặt Châu Lăng Vân nghiêm trọng nói.
Bạch Lạc Nhân giải thích, "Tay tôi run không phải vì lạnh, là..."

"Không cần quan tâm vì sao, thân nhiệt cậu bây giờ thật sự rất thấp." Châu Lăng Vân thử đo nhiệt độ trên trán Bạch Lạc Nhân, "Mấy ngày nay cậu lại không vận động theo yêu cầu hả?"
Bạch Lạc Nhân không thể phủ nhận, mấy ngày nay cậu vận động nhiều chính là ở trong chăn, có một lò lửa như Cố Hải cả ngày ở bên cạnh sưởi ấm, thân nhiệt của cậu cứ tự nhiên như vậy mà giảm xuống.
"Lập tức tiến hành luyện tập leo cột, lên xuống một trăm lần tính là một bộ động tác, trong vòng bốn tiếng làm xong năm bộ!"
Mặt của Bạch Lạc Nhân liền tái đi, leo cột... một việc mài đũng quần cỡ nào chứ! Đây là báo ứng sao? Tôi làm chuyện thất đức, tại sao lại báo ứng lên người con trai tôi chứ!
"Có thể đổi thành bơi không?" Bạch Lạc Nhân đưa ra đề nghị, "Bơi cũng có thể làm ấm thân thể nhanh chóng."
Châu Lăng Vân lập tức bác bỏ, "Bơi đối với cậu vô dụng!"
Dứt lời lấy đồng hồ đeo tay ra, "Bây giờ bắt đầu tính thời gian!"
Bạch Lạc Nhân khóc không ra nước mắt đi tới sân huấn luyện.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bộ dạng Bạch Lạc Nhân như du hồn đi trên đường về ký túc xá, đầu óc trống rỗng, hai chân đều đã mất cảm giác. Đẩy cửa ra, cứng nhắc đi tới bên giường, ghim vào đó liền không đứng dậy nổi.
Sau đó liền ủ rũ ở trong chăn một mình than khổ.
Đau đến thật muốn kêu cha gọi mẹ mà!
Cái thứ đầu sỏ gây ra tội lỗi còn đang đè dưới gối đầu, Bạch Lạc Nhân lôi ra, hung hăng đập xuống đất.
Trong chốc lát, điện thoại gọi tới.
"Alo..." Giọng nói không chút sức sống.
Cố Hải đầu bên kia lại có vẻ rất có tinh thần, "Có phải cậu đang chơi với món đồ chơi kia không?"
"Chơi bà ngoại cậu!" Bạch Lạc Nhân chửi người khác cũng không có sức.
"Đừng có chối, tôi có thiết kế thiết bị cảm ứng trong công cụ, bên kia cậu vừa chơi, bên này tôi liền chấn động." Cố Hải còn bày ra vẻ vô cùng tự hào.
Bạch Lạc Nhân nhìn công cụ trên đất, liền hiểu rõ vì sao bên này vừa đập một cái, bên kia liền gọi điện tới.
"Tôi không chơi." Bạch Lạc Nhân nói lại lần nữa.
Cố Hải còn đang đùa dai, "Cậu chưa ra thì sao lại yếu ớt như vậy?"
"Cố Hải, tôi thao tám đời tổ tông nhà cậu!"
Nói xong, oán hận cúp điện thoại.
............
-------------[Edit:xASAx]-----------


Nhấn Mở Bình Luận