Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 57: Cái Sau Độc Hơn Cái Trước.(xASAx)
******
Biên soạn: Ốc Tiêu, Vũ Phong.
******
Bạch Lạc Nhân cho rằng khi Cố Dương ra khỏi cửa, việc này sẽ dừng lại tại đó, nào ngờ đây chỉ mới là bắt đầu. Hôm sau, Cố Dương lại đến công ty Cố Hải quậy cho đục nước, giả danh cậu ta làm đủ chuyện phá hoại, còn ở trước mặt công nhân viên đùa giỡn quản lý bộ phận, hoàn toàn phá hỏng hình tượng của Cố Hải.
Những thứ này vẫn chưa tính là gì, đáng hận nhất chính là Bạch Lạc Nhân mỗi ngày kéo thân thể mệt mỏi trở về ký túc xá, vừa mở cửa ra cho rằng Cố Hải đã trở về, kết quả nhìn kỹ lại không phải, cái loại phá vỡ tâm tình này không cách nào diễn tả nên lời.
Cố Dương lại dựa vào một bản vẽ như vậy, ở trên người Bạch Lạc Nhân chiếm không ít lợi lộc. Anh ta cũng nhận ra, thay vì đè Bạch Lạc Nhân ra làm, khiến bản vẽ này hoàn toàn mất tác dụng, còn không bằng cứ tiếp tục để nó phát huy hiệu quả lâu dài. Thứ nhất có thể báo thù, thứ hai có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.
Mà cái lão ma đầu Châu Lăng Vân cuối cùng cũng xuất hiện trong sân huấn luyện.
Bạch Lạc Nhân chân chính cảm nhận được mùi vị bốn bề là địch.
"Bạch tiểu đoàn trưởng, nghĩ gì vậy?"
Giọng của Châu Lăng Vân nổi lên trên sân huấn luyện trống trải.
Đúng vậy, cậu không nhìn lầm, thật sự là trống trải, toàn bộ sân huấn luyện chỉ có một mình Bạch Lạc Nhân, cậu đang hưởng thụ kế hoạch huấn luyện mà sư đoàn trưởng Châu vì một mình cậu đắn đo suy nghĩ, hưởng thụ huấn luyện cá nhân, ngàn người nhìn thấy mà thèm muốn.
Châu Lăng Vân từ trên đài chỉ huy đi xuống, tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, mí mắt vén lên, ánh mắt nóng hừng hực thiêu đốt cậu.
"Tôi nhận thấy, trước đây tôi đi khắp nơi tìm kiếm hạt giống tốt thật là một quyết định sai lầm, thì ra cao thủ chân chính lại ở ngay trước mặt tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ đối với cậu toàn tâm toàn ý, không bao giờ lại lãng phí sức lực trên bất kỳ một tên củi mục nào nữa."
Đúng vậy, Bạch Lạc Nhân đến hôm nay mới biết, thì ra Châu Lăng Vân nói coi trọng Cố Hải, là coi trọng khả năng thích nghi của cậu ta. Ông ta khen ngợi vóc người hoàn mỹ của Cố Hải, là cảm thấy cậu ta có tố chất làm phi công; ông ta yêu thích sự thiếu đạo đức của Cố Hải vì cho rằng cậu ta có tố chất tâm lý đối kháng thực chiến.
Đáng tiếc, Bạch Lạc Nhân hiểu ra thì đã quá muộn.
Chờ tất cả âm mưu đều bại lộ, Châu Lăng Vân mới biết được Bạch Lạc Nhân là người đứng sau màn bày kế, đây là ngạc nhiên lớn cỡ nào chứ! Trước đây ông ta cảm thấy Bạch Lạc Nhân không được hoàn mỹ, chỉ cảm thấy tên nhóc này đầu óc quá ngay thẳng, khó làm việc lớn. Hiện tại thì tốt rồi, khoản thiếu đạo đức này đã được bổ sung, Bạch Lạc Nhân cũng trở thành cục cưng của ông ta.
"Thủ trưởng, tôi cảm thấy mình có rất nhiều chỗ yếu kém, không đủ để ngài coi trọng như vậy."
Châu Lăng Vân rất rộng lượng vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, "Ai mà không có một chút chỗ yếu kém chứ? Có chỗ yếu kém là chuyện tốt, chứng minh cậu còn có thể phát triển."
Bạch Lạc Nhân giật nhẹ khóe miệng, "Chỗ yếu kém của tôi thuộc dạng thiếu sót về phần cứng, không có chút khả năng nào để phát triển."
"Hửm?" Châu Lăng Vân vô cùng hăng hái nhìn Bạch Lạc Nhân, "Tôi thật rất muốn nghe thử, phần cứng của cậu đến cùng thiếu sót ra sao, nếu như ngoài phạm vi tôi có thể chữa trị, tôi có thể sẽ cân nhắc lại quyết định."
"Khung xương của tôi nhỏ, khả năng chịu trọng lực kém."
Châu Lăng Vân tỏ vẻ không quan tâm, "Còn gì nữa không? Chỉ là cái này sao?"
Bạch Lạc Nhân lại suy nghĩ một chút, "Khí quản hẹp bẩm sinh, không thể thích ứng trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí thời gian dài."
"Còn nữa không?"
"A..." Bạch Lạc Nhân vắt hết óc bịa ra, "Chứng quáng gà khi có khi không vào buổi tối, buổi tối căng thẳng liền nhìn không rõ thứ gì, đã khám rất nhiều bệnh viện, đều tỏ ý không có cách nào điều trị."
"Cậu có bệnh quáng gà, lúc đầu sao được chọn làm phi công?"
Bạch Lạc Nhân không nhanh không chậm giải thích, "Tôi không phải hoàn toàn bị quáng gà, chỉ khi lo lắng cao độ mới phát bệnh, bình thường kiểm tra sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Cơ bản phát bệnh đều là lúc huấn luyện đêm, bác sĩ không thể theo tôi lên máy bay chiến đấu, nên cũng không có cách nào đoán bệnh bốc thuốc."
Dù không thể hoàn toàn ngăn cản Châu Lăng Vân, ít nhất hạ thấp tiêu chuẩn tác chiến ban đêm của bản thân, nói không chừng còn có thể giảm bớt số lần huấn luyện ban đêm, tạo điều kiện thuận lợi để ngày sau chuồn khỏi ký túc xá.
Không ngờ, lúc Châu Lăng Vân nghe xong những lời này chỉ là khoan dung cười cười.
"Những thiếu sót này đối với tôi cũng không coi là vấn đề, yên tâm, không tới nửa năm, tôi sẽ biến khuyết điểm của cậu trở thành ưu điểm. Con trai, tin tưởng tôi, tôi sẽ biến cậu thành nhân vật huyền thoại trong giới phi hành."
Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên thấy trên mặt Châu Lăng Vân nụ cười hiền lành như vậy, nhưng cậu lại cảm giác toàn thân lạnh run, trong lòng thầm nói, mình có phải nói nhiều quá rồi không?
Buổi trưa, Châu Lăng Vân kéo Bạch Lạc Nhân đến một căn phòng, đặc biệt cho cậu một suất ăn.
"Ăn đi!"
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, hai tô mỡ! Một chút đường vân cũng không thấy, tất cả đều là mỡ trắng bóng.
"Cái này... làm sao mà ăn?" Bạch Lạc Nhân chỉ nhìn đã muốn nôn.
"Cần tôi dạy cho cậu sao?" Châu Lăng Vân xốc lên một cục mỡ giơ lên trước mặt Bạch Lạc Nhân, "Nhìn kỹ, đầu tiên dùng đũa gắp lên, sau đó bỏ vào trong miệng, rồi nhai nhuyễn, nhìn kỹ miệng của tôi, nhất định phải nhai nhuyễn, sau đó mới nuốt xuống, rõ chưa?"
Bạch Lạc Nhân nuốt nước bọt, "Rõ rồi."
Châu Lăng Vân dịu dàng cười cười, "Vậy ăn đi."
Bao tử Bạch Lạc Nhân cuộn trào một hồi, xốc lên một cục, chưa nhai hai cái đã muốn nuốt xuống, Châu Lăng Vân hung hăng nắm lấy hai gò má cậu, nghiêm túc ra lệnh, "Không nên nuốt xuống gấp như vậy, nhất định phải nhai nhuyễn, nếu không sẽ không hấp thu được."
Bạch Lạc Nhân cứ như vậy kiên trì nuốt vào trong bụng, trong lòng không ngừng tự nói với bản thân, mày đừng coi nó là ăn cơm, cứ coi nó là huấn luyện, huấn luyện hàm răng, đầu lưỡi, thực quản của mình... Thứ mày ăn không phải mỡ, là một thực phẩm đỡ đói, không có bất kỳ mùi vị gì...
"Mỡ này ăn ngon như vậy sao? Xem cậu ăn còn rất ngon."
Ực một tiếng, tất cả đều nôn ra tô.
Trong chốc lát lại bưng lên một tô, Châu Lăng Vân còn không quên nói mấy câu khen ngợi.
"Đừng trách tôi lòng dạ ác độc, cái này cũng là tôi muốn tốt cho cậu, khung xương của cậu nhỏ, chỉ có thể dựa vào bắp thịt bổ sung. Chỉ dựa vào huấn luyện cũng không được, còn cần ăn bổ sung, mỡ là đồ ăn tốt nhất, sau này món chính mà cậu ăn chính là nó."
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân bị Châu Lăng Vân kéo đến một phòng tối kín mít, có chừng mười người da đen đứng xung quanh, lúc cậu đi vào hoàn toàn không phát hiện. Trong chốc lát, Châu Lăng Vân búng tay một cái, Bạch Lạc Nhân thấy hơn mười hàm răng trắng phếu ở xung quanh mình, nhịn không được lại càng hoảng sợ.
Rất nhanh, những người da đen này đeo vào một bộ răng đen, bao tay đen, trong tay mỗi người đều cầm phi tiêu màu đen, dưới mệnh lệnh của Châu Lăng Vân, từng người, từng người ném lên người Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân chỉ có thể dựa vào âm thanh và ánh sáng phi tiêu ném ra để phán đoán vị trí phi tiêu, do đó rất nhanh tránh né. Phi tiêu lúc đầu còn ném rất chậm, sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, Bạch Lạc Nhân muốn không bị bắn trúng, lực chú ý phải tập trung cao độ, tốc độ phản ứng cũng phải khá nhanh.
Đột nhiên, trên lưng trúng một cái phi tiêu, tuy rằng không bị thương, thế nhưng khá đau, đau đến Bạch Lạc Nhân không dám có chút qua loa nữa.
Từ phòng tối đi ra, thể lực Bạch Lạc Nhân đã tiêu hao nghiêm trọng, cần cổ cũng không thể quay lại. Có điều hiệu quả rất rõ ràng, Bạch Lạc Nhân cơ bản đã luyện thành bản lĩnh hoả nhãn kim tinh*, một chút gió thổi cỏ lay, ánh mắt lập tức liền lướt qua.
(*Hỏa nhãn kim tinh: con mắt của Tôn Ngộ Không có thể nhìn ra yêu quái á, ý nói là vô cùng tinh tường, đôi mắt được luyện trong lò bát quái đó.)
Châu Lăng Vân hài lòng vỗ vỗ đầu Bạch Lạc Nhân.
"Tôi tin tưởng không cần nửa tháng, chứng quáng gà này của cậu sẽ ổn thôi."
Bạch Lạc Nhân, "..."
Lê thân thể mệt mỏi về ký túc xá, Bạch Lạc Nhân thầm muốn ghim lên giường ngủ một giấc thật ngon, không ngờ giường của cậu lại bị người khác chiếm lĩnh. Cố Dương đang ngồi trên giường của cậu xem phim, ánh mắt có thể coi là biếng nhác, biểu tình coi là thích ý.
"Tiểu Nhân Tử, giúp ta gọt một trái táo." Cố đại nhân lên tiếng.
Nếu như là Cố Hải, thấy bộ dạng này của Bạch Lạc Nhân, đã sớm từ trên giường nhảy xuống, ôm cậu vào bồn tắm xoa bóp. Kết quả đổi thành Cố Dương, tên nhóc này không những không thấy Bạch Lạc Nhân đầu đầy mồ hôi, còn muốn chỉ đạo cậu phục vụ cho mình. Cùng là họ Cố, đối xử sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Cố Dươngkhua khua bản vẽ trong tay, "Nhanh lên một chút!"
Được, tôi nhịn!
Gọt xong trái táo đưa cho Cố Dương, Cố Dương lại ra vẻ ghét bỏ nói: "Cậu gọt quá khó coi, tôi nhìn thấy một chút muốn ăn cũng không có."
Bạch Lạc Nhân oán hận, "Ăn táo còn nhiều chuyện như vậy! !"
Cố Dương khua khua bản vẽ trong tay, "Gọt lại."
Bạch Lạc Nhân tiếp tục chịu nhục, lúc này đây, cậu gọt trái táo rất tròn rất tròn, góc cạnh đều được cậu gọt mất, sau đó cung cung kính kính đưa cho Cố Dương, "Cố đại nhân, mời ăn."
Cố Dương cầm lên nhìn thử, "Cậu hiểu lầm ý tôi rồi, tôi là muốn cậu cắt thành hình sao năm cánh."
Cơ mặt Bạch Lạc Nhân co giật một hồi.
Cố Dương lại khua khua bản vẽ trong tay.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, tiếp tục gọt, vừa gọt vừa trầm giọng nhắc nhở, "Anh cũng nên quay về Hồng Kông xem thử đi? Cứ ở đây lăn qua lăn lại cũng không được gì! Sự nghiệp quan trọng hay là chơi đùa quan trọng? Đừng vì một lúc vui sướng, mà bỏ cả công ty."
"Yên tâm." Cố Dương cười lạnh nói, "Có một người lao động miễn phí giúp tôi xử lý, tôi có gì phải lo lắng? Cậu muốn lo thì lo cho công ty Cố Hải đi!"
Bạch Lạc Nhân nghiến răng, "Tiếc cho anh có một đứa em tốt bụng như vậy."
"Cậu có thể gọi điện thoại nói cho cậu ta biết."
Cố Dương vừa nói vừa khua khua bản vẽ trong tay, "Có điều tự gánh lấy hậu quả."
Bạch Lạc Nhân gọt xong trái táo, vô cùng cẩn thận đưa vào trong tay Cố Dương.
Không ngờ, tay Cố Dương lại trượt, trái táo rớt lên đùi, lại cầm lên thì thiếu một miếng.
"Chỉ còn bốn cánh, làm sao bây giờ?" Cố Dương xa xôi hỏi.
Bạch Lạc Nhân không đợi Cố Dương cầm bản vẽ lên, liền tự giác cầm lấy một trái táo mới.
Cố Dương vô cùng hăng hái thưởng thức biểu tình muôn màu muôn vẻ của Bạch Lạc Nhân.
Buổi tối, thừa dịp Cố Dương đi ra ngoài gọi điện, Bạch Lạc Nhân lập tức mở giao diện chat, cùng Cố Hải chat video.
"Tôi tới đây một tuần rồi, công nhân ở đây lại không ai nhận ra tôi, cậu xem thử, tôi bây giờ có phải rất giống anh tôi không?" Cố Hải làm ra biểu tình kinh điển của Cố Dương.
Khóe miệng Bạch Lạc Nhân nhếch lên cười, "Giống đến tôi cũng muốn đánh cậu!"
"Cậu bên đó thế nào?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân ngoác ngoác miệng, "Vẫn vậy, tôi thấy anh ta chưa thể về ngay đâu."
"Hôm nay tôi lại từ công ty bọn họ chuyển đi một số tiền, lần này khó khăn tài chính của công ty tôi sẽ hoàn toàn được giải quyết rồi. Tôi thấy không tệ lắm, bên này thứ gì có thể trộm tôi cơ bản đều trộm đi, cậu nghĩ tôi có nên tiếp tục không?"
"Có! !" Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra tia sáng, "Thứ không thể trộm cũng trộm cho tôi!!!"
Cố Hải yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một hồi, giọng nói cẩn thận hỏi: "Cậu không bị lộ tẩy chứ?"
"Yên tâm đi, tôi giả bộ vô cùng giỏi."
Vẻ mặt Cố Hải căng thẳng, "Bọn họ không có làm khó cậu chứ?"
"Không có." Bạch Lạc Nhân nói rất kiên quyết, "Cậu cứ an tâm ở đó quậy tưng đi!"
"Bảo bối, cậu nhớ tôi không?" Cố Hải đột nhiên lộ ra nụ cười dịu dàng.
Nước mắt Bạch Lạc Nhân thiếu chút rớt xuống, đoán chừng chờ cậu trở về, tôi cũng luyện thành Sylvester Stallone* rồi. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn rất lý trí kiềm lại tâm tình của mình, chỉ thản nhiên trả lời một câu cảm tưởng.
(*Sylvester Stallone: Ông vừa là diễn viên, người viết kịch bản, đạo diễn, nhà sản xuất phim, đoạt 2 giải OSCAR đó.)
Cố Hải bên kia rõ ràng không vừa lòng với phản ứng này của Bạch Lạc Nhân.
"Là thật lòng sao? Tôi thấy ánh mắt cậu sao có chút giống kẻ trộm vậy?"
Tôi ném lên người cậu hơn ba ngàn cái phi tiêu thử xem! Cậu nhìn thử ánh mắt cậu giống kẻ trộm hay không?
"Nhân Tử, gặp chuyện nên linh hoạt biến đổi, ngàn vạn lần đừng tự làm hại bản thân, cũng không thể để đối phương chiếm được lợi lộc. Nếu cậu không tiếc trả giá đắt đối phó người khác, tôi là người đầu tiên không tha cho cậu, nghe không?"
Bạch Lạc Nhân không nghe thấy những lời này, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rồi.
"Tôi cúp máy trước, anh ta tới rồi."
.........
----------[Edit:xASAx]----------
Sylvester Stallone