Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 58: Tạm Thời Bỏ Qua Mâu Thuẫn.(xASAx)
*****
Biên soạn: Ốc Tiêu, Vũ Phong.
Cơ mà Ốc Tiêu đã trở lại... :v
*****
Cố Dương trở về ký túc xá Bạch Lạc Nhân, thấy Bạch Lạc Nhân dựa trên ghế sô pha, nửa gương mặt giấu trong ngọn đèn, gương mặt mệt mỏi lộ ra vài phần thần bí. Mặt Cố Dương không thay đổi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhìn tàn thuốc rơi đầy đất, âm u hỏi: "Từ lúc tôi ra ngoài, cậu vẫn ngồi đây hút thuốc?"
Bạch Lạc Nhân chỉ giữ im lặng.
Mặt Cố Dương sáp tới, Bạch Lạc Nhân vụt đưa tay ngăn cách môi anh ta với gò má của mình.
"Mặt tôi đầy mồ hôi, đừng làm bẩn miệng anh."
Ánh mắt Cố Dương lấp lóe, "Hai chúng ta không thể đổi cách nói chuyện khác sao?"
"Có thể." Bạch Lạc Nhân nghiêng đầu qua nhìn anh ta, "Nếu như anh có thể gọt trái táo thành một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ* cho tôi, tôi sẽ dùng giọng điệu bạn bè nói chuyện với anh."
(*Thanh Minh Thượng Hà Đồ: nghĩa là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh", hay có ý cho là "tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng". Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.* )
Cố Dương hít sâu một hơi, "Vậy hay là cậu đi làm chút gì cho tôi ăn khuya đi, tôi đói bụng!"
Bạch Lạc Nhân bi tráng bước vào bếp.
Vừa định rửa rau, gương mặt ác độc lại xuất hiện ở cửa phòng bếp.
"Tôi thích món ăn mùi vị nặng."
Ánh mắt hài hước của Bạch Lạc Nhân quét về phía Cố Dương, "Mùi vị nặng? Làm cho anh cả bàn thạch tín*?"
(*Thạch tín: Thuốc cực độc, thường dùng để diệt chuột thời xưa, )
"Tôi không ngại, dù sao hai chúng ta cũng cùng nhau ăn."
"Tôi không thể cùng anh ăn." Lập trường Bạch Lạc Nhân rất kiên định, "Sư đoàn trưởng bọn tôi nói, tôi chỉ có thể ăn mỡ, thứ khác một miếng cũng không được đụng."
"Châu Lăng Vân?"
Lúc Cố Dương nói ra ba chữ này, trong giọng nói rõ ràng mang theo một luồng oán hận.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Đúng vậy, ông ấy vì để cho cơ bắp trên người tôi đầy đặn hơn, mấy ngày nay nghiêm ngặt giám sát việc ăn uống của tôi, nếu như trong bụng tôi kiểm tra có thứ gì khác mỡ, ông ấy sẽ trừng phạt tôi."
"Trừng phạt thế nào?" Cố Dương hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt cười, "Ăn mỡ sống."
Cố Dương nghiễm nhiên xem lời Bạch Lạc Nhân nói thành chuyện cười, kết quả anh ta vừa quay người lại, phía sau liền truyền đến tiếng nôn mửa. Cố Dương quay đầu nhìn lại, Bạch Lạc Nhân thực sự đang nôn, hơn nữa thứ nôn ra đều là mỡ trắng.
"Phiền anh giúp tôi đem cái này ra ngoài!" Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ một miếng thịt trên tấm thớt.
Cố Dương cầm miếng thịt kia lên, yên lặng nhìn mấy giây, sau đó đưa tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân quả nhiên lại nôn ra.
"Thì ra là thật à?" Cố Dương tự nhủ nói một câu.
"Nói thừa." Bạch Lạc Nhân vẻ mặt thống khổ, "Mau ném đi."
Cố Dương ném miếng mỡ ra thùng rác bên ngoài, lại quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi: "Cậu hôm nay đến cùng là ăn bao nhiêu mỡ?"
Bạch Lạc Nhân ụa một tiếng lại ói ra.
Sắc mặt Cố Dương cũng không vì Bạch Lạc Nhân gặp họa mà lộ ra vui thích, trái lại càng trở nên khó coi.
Bạch Lạc Nhân khua khua tay, "Anh đừng nói nữa, hiện giờ tôi nghe tới nó đã muốn nôn."
Cố Dương lắc lư đi ra ngoài, trong chốc lát lại lắc lư đi vào.
"Uống đi."
Bạch Lạc Nhân chăm chú liếc nhìn, trong tay Cố Dương có hai viên thuốc.
"Mau uống đi, uống xong rồi tiếp tục làm cơm!"
Quả nhiên đủ tàn nhẫn, Bạch Lạc Nhân quay sang bóng lưng Cố Dương khẽ cắn môi.
Ngửi thấy mùi khét, Cố Dương đi vào bếp, phát hiện Bạch Lạc Nhân đã dựa vào cạnh bếp mà ngủ. Cố Dương tốt bụng hiếm có, thuốc vừa rồi anh ta đưa cho Bạch Lạc Nhân không phải thuốc dạ dày mà là thuốc ngủ, chính là vì để cậu ta nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng mà, ngay lúc Cố Dương định ôm Bạch Lạc Nhân vào phòng, tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên.
Bạch Lạc Nhân chợt giật mình tỉnh giấc, mắt còn chưa mở đã chạy ra ngoài.
Buổi chiều lúc huấn luyện, Châu Lăng Vân cố ý sai người lắp đặt trong phòng Bạch Lạc Nhân còi báo động đặc biệt. Nếu Châu Lăng Vân muốn huấn luyện một mình cậu, có thể ấn cái còi báo động đặc biệt này, cứ như vậy chỉ có phòng Bạch Lạc Nhân sẽ reo.
Cho nên, chờ lúc Bạch Lạc Nhân đi tới sân huấn luyện lại chỉ có một mình cậu.
May là còn có một cái máy bay chiến đấu, trong lòng Bạch Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, xem ra nhiệm vụ tối nay chủ yếu là ở trên máy bay, việc này đồng nghĩa cậu không cần tiêu hao quá nhiều thể lực.
Chờ chút, sao dưới máy bay chiến đấu còn kéo theo một sợi dây thật dài?
"Lần trước cậu nói với tôi, eo của cậu cũng là một trong những lỗi phần cứng, tối nay chúng ta sẽ chữa trị thắt lưng của cậu. Cậu quấn sợi dây này trên lưng, dùng sức phần eo kéo chiếc máy bay chiến đấu này. Tôi cũng không yêu cầu cậu cao lắm, cậu nhìn kỹ, chỉ cần năm mươi mét, tối hôm nay hoàn thành nhiệm vụ này là có thể về ngủ."
Bạch Lạc Nhân, "..."
Cố gắng gần hai tiếng, Bạch Lạc Nhân mới kéo chưa được hai mét, trên lưng đã siết ra một vòng màu đỏ.
Châu Lăng Vân hiếm thấy tỏ ra tốt bụng, "Hôm nay tới đây thôi, cậu về nghỉ trước đi, còn lại 48 mét ngày mai tiếp tục."
Bạch Lạc Nhân cũng rất cố chấp, "Không, tôi phải kéo xong năm mươi mét mới trở về ngủ."
Châu Lăng Vân ngáp một cái, "Tôi về ngủ đây, cậu tự mình ở đây kéo đi."
Mắt thấy Châu Lăng Vân đi xa, Bạch Lạc Nhân cũng lén chạy về ký túc xá. Chỉ có điều cậu không phải quay về ngủ, mà là có mục đích khác.
Cố Dương đang tựa ở đầu giường hút thuốc, nghe thấy cửa phòng mở, híp mắt nhìn sang phía Bạch Lạc Nhân.
"Hoàn thành nhiệm vụ rồi?"
"Chưa." Bạch Lạc Nhân uống ừng ực uống mấy ngụm nước lớn, trong giọng nói không che giấu được mệt mỏi rã rời, "Sư đoàn trưởng cho phép tôi về nghỉ mười phút, một lát tiếp tục."
Cố Dương thấy Bạch Lạc Nhân cả người như bị dội nước, nhịn không được hỏi một câu, "Nhiệm vụ gì khó hoàn thành như vậy?"
"Dùng eo kéo máy bay chiến đấu đi năm mươi mét." Bạch Lạc Nhân dùng tay áo lau lau mồ hôi, "Tôi mới kéo chưa được 2 mét."
Cố Dương hừ lạnh một tiếng, "Lại là ý đồ xấu xa của Châu Lăng Vân?"
Bạch Lạc Nhân như có như không ừ một tiếng, không nén được mệt mỏi, nói chuyện chút liền ngủ. Ngủ chưa được mười phút, tự động đứng dậy đi ra ngoài, bước chân có chút lảo đảo, biểu tình thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
Sắc mặt Cố Dương có chút phức tạp.
Bạch Lạc Nhân không đi ra sân huấn luyện, mà đi tới ký túc xá binh sĩ, bắt được mấy tên lính trò chuyện đêm khuya, đem bọn họ kéo đến sân huấn luyện, ra lệnh cho bọn họ kéo máy bay chiến đấu tới trước mười mét, sau đó để những binh lính này đứng thành một hàng, nhìn cậu nằm trong máy bay chiến đấu ngủ, bọn họ giúp theo dõi, cũng phụ trách nhắc nhở thời gian.
"Thủ trưởng, đã đến giờ."
Bạch Lạc Nhân đưa tay ra cài lại thắt lưng, tinh thần phấn chấn đi khỏi buồng lái, hướng ký túc xá đi tới. Trở lại ký túc xá, Bạch Lạc Nhân lại giả bộ làm ra một bộ dạng thống khổ không thôi, nhe răng nhếch miệng xoa eo mình, sau đó uống nước ừng ực, lại dựa lên ghế sô pha giả bộ ngủ, được mười phút lại đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc trở lại sân huấn luyện, Bạch Lạc Nhân lại cho những binh lính kia kéo máy bay tới trước mười mét, cậu nằm trong máy bay ngủ, được một lúc lại trở về ký túc xá điểm danh.
Lăn qua lăn lại như vậy ba bốn lần, mắt thấy trời cũng sắp sáng, Cố Dương vẫn chưa chợp mắt.
Cuối cùng, vào lần cuối Bạch Lạc Nhân trở về ký túc xá, Cố Dương quay sang cậu ta khua khua bản vẽ trong tay, "Đừng đi nữa, lập tức lên giường ngủ."
Bạch Lạc Nhân cắn đầu lưỡi một miếng nhỏ, sau đó dùng sức ho khan vài tiếng, nước bọt phun ra ngoài đều mang tơ máu.
"Còn có một mét." Bạch Lạc Nhân nói xong khổ sở không gì sánh được.
Cố Dương lại khua khua bản vẽ, "Tôi không nói giỡn với cậu, nếu cậu dám bước ra khỏi ký túc xá một bước, ngày mai bản vẽ này sẽ chạy đến tay người khác."
"Chọc giận ông ta thôi thà chọc giận anh."
Bạch Lạc Nhân ném những lời này lại liền ra khỏi ký túc xá.
Đến sân huấn luyện, nhìn những binh lính kia nói: "Các cậu có thể về, nhớ kỹ, có giường để ngủ là một quyền lợi. Nếu các cậu không biết quý trọng, thời gian ngủ ra khỏi giường đi lung tung, tôi liền gọi các cậu đến đây kéo máy bay."
Mấy tên lính đều là vẻ mặt hoảng sợ, tỏ vẻ không bao giờ tái phạm nữa.
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt đau lòng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi.
Sau đó, cột sợi dây vào hông mình, bắt đầu phấn đấu một mét còn lại.
Những binh lính kia đi không lâu sau, Cố Dương đã đến sân huấn luyện, trời vẫn còn tối, bóng dáng hăng hái chiến đấu cách đó không xa lại rõ ràng như vậy. Cố Dương chưa từng thấy Bạch Lạc Nhân chật vật như vậy, ở trong mắt anh ta, Bạch Lạc Nhân vẫn luôn là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, vênh váo hung hăng, vĩnh viễn đều ngẩng cao đầu, không dễ dàng lộ ra sự yếu đuối của cậu ta.
Thế nhưng giờ phút này, Cố Dương nhìn thấu phần yếu đuối trong lòng Bạch Lạc Nhân.
Tám năm này, cậu ta đến cùng chịu bao nhiêu huấn luyện không phải dành cho người mới có thể khiến cậu ta đối với mình oán hận đến như vậy.
Vừa nhìn thấy Cố Dương, Bạch Lạc Nhân càng mạnh mẽ, hơn nữa vừa rồi ngủ đã bổ sung sức lực, một mét còn lại này rất nhẹ nhàng mà hoàn thành. Có điều cậu vẫn làm ra bộ dạng thể lực chống đỡ hết nổi, vừa hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức ngã xuống sân huấn luyện.
Mặt trời mọc, Bạch Lạc Nhân lại khí thế, ngẩng cao đầu tiến vào huấn luyện.
Cố Dương lại không đến công ty Cố Hải, mà đi tới một chỗ khác.
Buổi trưa, lại có hai tô mỡ đưa đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, Châu Lăng Vân ngồi đối diện với cậu, như trước mặt sắt vô tình nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ ăn uống bồi bổ ngày hôm nay.
Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, gương mặt Cố Dương xuất hiện trước mặt hai người.
Châu Lăng Vân quét mắt vừa nhìn thấy Cố Dương, hời hợt nói: "Tôi đã không có hứng thú với cậu nữa, cậu còn chạy tới đây làm gì?"
Cố Dương lại chưa từng thấy người càn rỡ như vậy, vô cớ bắt cóc anh ta, giày vò anh ta mấy ngày, cuối cùng biết là một hiểu lầm, không những không có một câu xin lỗi, còn bày ra một bộ dạng chuyện đương nhiên.
Hiện giờ, lại còn dám nói ra bốn chữ "không có hứng thú", Cố Dương tôi là người mà ông cảm thấy hứng thú thì có thể tùy tiện giày vò, không có hứng thú liền một đạp đá đi sao? Xem ra, chuyến này anh tới là đúng rồi, tuy rằng báo thù cho Bạch Lạc Nhân là làm trái với nguyên tắc của anh ta, thế nhưng so với sự lạnh lùng của Bạch Lạc Nhân, con người kiêu ngạo này có vẻ ghê tởm hơn!
"Không có cách khác, tôi lại có hứng thú với ông." Cố Dương thản nhiên mở miệng.
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng còi cảnh sát, ngay sau đó mấy chục cảnh sát quân sự mang súng đi vào phòng, sĩ quan dẫn đầu đi tới trước mặt Châu Lăng Vân, sắc mặt nghiêm túc đưa ra giấy phép trong tay.
"Sư đoàn trưởng Châu, ngại quá, ngài bị tình nghi tiết lộ bí mật quốc gia, hiện giờ theo lệnh bắt ngài."
Châu Lăng Vân không hổ là một người từng trải, nghe nói vậy, biểu tình trên mặt lại không chút biến đổi.
"Được, tôi bây giờ liền đi cùng các người một chuyến."
Ung dung đưa tay ra, bị người ta đeo vào còng tay, sau đó vững bước đi đến xe cảnh sát. Lúc đi ngang qua Cố Dương, đầy thâm ý nhìn anh ta một cái, cái nhìn này nếu là người bình thường nhận lấy, cả đời này đều ngủ không được ngon giấc. Nhưng Cố Dương nhận lấy, nhiều lắm là trong lòng không được tự nhiên một hồi mà thôi.
Bạch Lạc Nhân giả bộ biểu tình tức giận lôi cổ áo Cố Dương, "Anh lại chơi thật!"
"Tôi đã cảnh cáo cậu, là cậu không hợp tác."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân lúng túng, không có chút thần thái.
Cố Dương tốt bụng nhắc nhở một câu, "Yên tâm, ông ta không chết được, cùng lắm chỉ là bị giày vò mấy ngày."
Nói thừa, tôi đương nhiên biết ông ta không chết được... Trong lòng Bạch Lạc Nhân thầm trả lời, tôi còn biết sau khi ông ta đi ra, hai người sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt, tôi sẽ gọi em trai nhân hậu của anh tới, đứng ở bên cạnh cổ vũ cho các người!
..........
---------------[Edit:xASAx]------------
Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc". Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
Trên diện tích 1,31 m² của Thanh minh thượng hà đồ, họa sĩ Trương Trạch Đoan đã vẽ chi tiết tổng cộng 814 nhân vật, 28 thuyền, 20 xe cộ, 60 con vật và 170 cây cối.
Bức tranh này được rất nhiều người vẽ, nhưng nổi tiếng và có giá trị nhất là bản đầu tiên của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống.
Phiên bản nổi tiếng đời nhà Thanh của Thanh minh thượng hà đồ hiện được trưng bày tại Bảo tàng Cố Cung Đài Bắc, đây là một trong số nhiều báu vật được quân đội Quốc dân đảng Trung Quốc đem theo sang Đài Loan khi họ rút khỏi Đại lục năm 1949.
Nó to lắm nhưng dài quá nên nó thành bé thế kia.
Bản gốc Thanh minh thượng hà đồ của họa sĩ Trương Trạch Đoan. (Đại Lục)
Đây là Phiên bản 1736 (đời nhà Thanh) của Thanh minh thượng hà đồ. ( Đài Loan)
*Tiểu Phong Dâm Đãng*
Tóm quần là gọt táo thành 1 sợi ý..