Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 59: Còn Vừa Gặp Đã Yêu Sao? (xASAx)
*****
Biên soạn: Ốc Tiêu, Vũ Phong.
*****
Cố Hải ở công ty Cố Dương gần mười ngày, cơ bản đem mọi ngóc ngách trong trong công ty Cố Dương đều sờ tới. Những thứ trong công ty Cố Dương, lớn cỡ kho thiết bị cơ khí, nhỏ cỡ phòng trưng bày hàng mỹ nghệ, chỉ cần Cố Hải nhìn trúng, hết thảy đều sai người vận chuyển về Bắc Kinh. Cậu còn lấy lý do giảm bớt chi phí, cắt giảm tiền đầu tư còn hai phần ba so với kế hoạch ban đầu, về phần một phần ba kia đi đâu, ngoại trừ Cố Hải, không ai biết.
Cố Hải còn muốn mở văn kiện cơ mật trong máy tính Cố Dương, nhưng luôn nhận được thông báo mật khẩu sai, nhận diện gương mặt và nhận diện vân tay càng không cần phải nói, máy tính cũng không giống đám người ngu ngốc ngoài kia, đổi người cũng không biết.
Im lặng suy nghĩ tỉ mỉ, Cố Hải đột nhiên có một suy nghĩ, cậu muốn thử nhập ngày sinh của Bạch Lạc Nhân. Nhưng ngón tay vừa đặt lên bàn phím, tâm tình đột nhiên ủ rủ. Cậu thà tình nguyện không giải được mật khẩu này, cũng không hy vọng mật mã này có liên quan với Bạch Lạc Nhân.
Cố Hải kiềm chế nóng nảy trong lòng, thử nhập ngày sinh của Bạch Lạc Nhân vào.
Hệ thống hiện ra thông báo sai.
Trong lòng Cố Hải thở phào nhẹ nhõm, may là không phải.
Đang chuẩn bị thử mật mã khác, chuông cửa phòng làm việc đột nhiên vang lên.
"Mời vào."
Đi vào là hai tên nhóc mặc âu phục, giày da trẻ tuổi, tất cả đều là gương mặt quen thuộc, trong khoảng thời gian này, đồ Cố Hải chuyển ra ngoài, đều là hai người này phụ trách.
"Tổng giám đốc Cố, lô hàng mẫu ngài bảo chúng tôi chuyển đi đều bị trả về toàn bộ."
"Bị trả về?" Cố Hải híp hai mắt, "Vì sao?"
Hai người còn chưa lên tiếng, một giọng nói xa lạ truyền vào.
"Tôi bảo trả về."
Một bóng người đột nhiên hiện ra khiến vẻ mặt Cố Hải khựng lại. Vóc dáng người này thon dài, bộ dạng anh tuấn, hai ánh mắt như mang theo điện, tùy tiện nhìn vào đâu đều thấy tia lửa bắn ra bốn phía.
Đương nhiên, Cố Hải quan tâm cậu ta cũng không phải vì bề ngoài, mà là cảm thấy có cảm giác đã từng quen biết.
"Các cậu đi ra ngoài trước đi!" Cố Hải thản nhiên nói với hai tên nhóc.
Phòng làm việc chỉ còn lại hai người, Cố Hải mới mở miệng hỏi: "Vì sao trả về?"
Người đối diện mặt lạnh nói: "Đồ của công ty mình, sao lại chuyển ra ngoài?"
"Tôi không phải đã giải thích rồi sao? Mấy thứ này không phải hàng bán, chỉ là sản phẩm chưa hoàn chỉnh, cần đưa ra thị trường tiến hành dùng thử..." Cố Hải vừa nói, vừa trượt con chuột, tìm kiếm hồ sơ nhân sự. Cuối cùng, cậu tìm được một mục này, Đông Triết, 28 tuổi, Trợ lý tổng giám đốc kiêm Phó tổng giám đốc.
"Không cần tìm, để tôi tự giới thiệu cho."
Sắc mặt Cố Hải đổi rồi lại đổi, cậu ở đây gần mười ngày, hầu như không ai nhận ra cậu, nhưng Đông Triết này, mới vừa vào cửa liền biết cậu không phải Cố Dương, có thể thấy được quan hệ của người này và Cố Dương khá thân.
"Cậu làm sao nhận ra tôi không phải Cố Dương?"
"Cảm giác." Đông Triết trả lời rất tùy tiện.
Cố Hải vô cùng thích thú nhìn Đông Triết, "Vì sao mấy hôm trước không thấy cậu?"
"Xuất ngoại vừa mới về." Đông Triết ngồi lên ghế sô pha, đôi chân thon dài trực tiếp gác lên một góc bàn, ánh mắt như có như không lướt qua Cố Hải, "Cậu tới bao lâu rồi?"
"Gần mười ngày." Cố Hải ra vẻ thành thật cho biết.
Đông Triết nhàn nhạt cười, "Mười ngày... đồ trong công ty hẳn là bị cậu trộm không ít."
"Sao có thể gọi là trộm chứ?" Cố Hải ung dung đốt một điếu thuốc, "Mặt quản lý kinh doanh của công ty các người có lỗ hổng rất lớn, tôi là tới cải cách, nếu công ty các cậu cứ dựa theo hình thức này, không lâu sẽ đóng cửa."
"Cải cách?" Đông Triết cười lạnh một tiếng, "Công ty chúng tôi sản xuất là sản phẩm cao cấp, cậu lại chọn cách thức tập trung tinh giản, cậu là muốn bọn tôi học theo mấy con buôn lòng dạ đen tối của đại lục sao?"
"Các người chẳng lẽ không đen sao? Từ trên xuống dưới mấy ngàn người, vốn lưu động qua mấy phân đoạn, vốn thật sự đưa vào sản xuất tuyệt đối ít hơn so với lúc đầu nhiều lắm."
Đông Triết hơi nheo cặp mắt lại, "Cho nên cậu liền đem khoản tiền này chuyển vào công ty của mình, gọi là phù sa không chảy ruộng ngoài? Cậu đây là đang giúp gia đình các cậu vơ vét của cải sao?"
"Tôi không ngại nói thẳng việc này với cậu."
Ánh mắt Đông Triết đột nhiên trở nên hung dữ, "Đem trả toàn bộ tiền vốn, đồ vật cũng trả lại toàn bộ, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Tôi đây nắm giữ tất cả chứng cứ phạm pháp của cậu, nếu cậu không muốn tổn thất lớn hơn, tốt nhất là làm theo yêu cầu của tôi."
Cố Hải đứng dậy khỏi ghế làm việc, ngồi xuống bên cạnh Đông Triết, ánh mắt nóng bỏng quét trên mặt cậu ta.
"Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi còn có một thứ chưa lấy đi."
Ánh mắt dọa người của Đông Triết lạnh lùng đối diện Cố Hải, Cố Hải đột nhiên siết lấy cổ Đông Triết, kéo mặt của cậu ta đến cách mình chưa tới hai centimet.
"Cậu cũng đi theo tôi đi!"
Đông Triết hung hăng nắm lấy cổ tay Cố Hải, gân xanh trên lưng bàn tay đều xoắn cùng một chỗ.
"Công ty của cậu không phải là không tuyển nhân viên nam sao?"
Ánh mắt Cố Hải nhấp nháy, "Tôi có thể cho cậu ngoại lệ!"
Ngoài phòng thẩm vấn, Cố Dương đang cùng uống trà với sĩ quan cảnh sát bắt Châu Lăng Vân.
"Tình hình thế nào? Thú tội chưa?"
"Chúng tôi chỉ phụ trách giam giữ, không phụ trách thẩm vấn, dù ông ta nhận tội, cũng không thuộc chúng tôi xử lý. Hai ngày nữa sẽ áp giải đến Quân đội, nghi phạm quan trọng cỡ này, việc thẩm tra xử lý khá phiền phức."
Cố Dương nhíu chặt chân mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Nói cách khác, mấy ngày nay ông ta sống rất thoải mái?"
Sĩ quan cảnh sát lập tức hiểu ý Cố Dương, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
"Loại cán bộ quốc gia, bọn tôi sao dám tự ý ra tay? Chưa nói đến ông ta có thể ra ngoài hay không, dù ông ta không ra ngoài, người nhà của ông ta, ai cũng là người bọn tôi không thể chọc?"
Cố Dương gật đầu, ánh mắt âm u quét về phía sĩ quan cảnh sát.
"Tôi có thể giúp."
Trên mặt sĩ quan cảnh sát lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đừng giỡn... Nếu xảy ra sự cố gì, không phải anh cũng chịu liên lụy sao? Dù anh và ông ta có đụng chạm gì, cũng có thể mượn tay người khác trừng trị ông ta, tự mình ra tay, cũng quá..."
"Yên tâm." Cố Dương cắt ngang lời sĩ quan cảnh sát, "Nếu thật xảy ra chuyện, đầu tiên sẽ không liên quan đến cậu."
Nói xong, lạnh mặt đi vào phòng thẩm vấn.
Lúc thành công gạt phiền phức đi, Bạch Lạc Nhân hiếm có được nghỉ ngơi hai ngày.
Buổi tối, cậu nằm ở trong chăn, cả người trên dưới không có chỗ nào thoải mái. Bởi vì trên lưng có vết thương, cậu chỉ có thể nằm nghiêng, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc giữa phần eo với ván giường. Bao tử lại càng không cần phải nói, hai ngày chưa ăn được cái gì, gần như ăn cái gì là nôn cái đó, nhìn cái gì cũng muốn nôn.
Dựng máy tính ở bên cạnh, mở video call, kết nối với Cố Hải.
Ngay lúc mặt Cố Hải xuất hiện trong tầm mắt, bệnh tình của Bạch Lạc Nhân lập tức khỏe hơn phân nửa.
"Cậu còn rất biết hưởng thụ nha!" Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân trong chăn, nhịn không được cảm xúc một câu, "Cậu ở đó cũng nằm trong chăn rồi, tôi còn đang bận rộn làm việc đây!"
Ánh mắt thất thần của Bạch Lạc Nhân quay sang Cố Hải, "Bận gì chứ?"
"Thân phận của tôi bị lộ, hôm nay trong công ty xuất hiện một phó tổng, cũng là trợ lý của anh tôi, cậu ta liếc mắt liền nhận ra tôi không phải Cố Dương. Cậu nhìn thử người ta, rồi cậu nhìn lại cậu xem, cũng ngủ với tôi lâu như vậy, còn có thể nhận lầm người."
Cố Hải vốn định chọc Bạch Lạc Nhân, khiến cậu ăn giấm, không ngờ người ta tự động bỏ qua khúc sau.
"Thân phận bị lộ?" Sắc mặt Bạch Lạc Nhân lo lắng, "Vậy không phải là cậu ta sẽ đem việc này nói cho anh cậu biết sao? Anh cậu bây giờ còn đang ở công ty cậu làm mưa làm gió đó! Nếu anh ta biết cậu làm việc này, không chừng cướp luôn công ty cậu thì sao?"
"Cậu cũng quá coi trọng anh ta rồi, trong tay tôi nắm hạng mục trọng điểm quốc gia, anh ta có mấy cái gan mà dám đối nghịch với quân đội? Huống hồ trợ lý kia cũng sẽ không báo lại tình hình bên này cho anh ta biết, mấy lo lắng này của cậu đều là dư thừa."
"Sao cậu biết cậu ta sẽ không nói?" Bạch Lạc Nhân thẩm vấn.
Cố Hải hơi vung lên khóe miệng, "Cảm giác."
Con ngươi đen của Bạch Lạc Nhân liếc liếc Cố Hải, "Mới quen một ngày đã tâm linh tương thông rồi?"
"Ừ, mới gặp đã yêu." Cố Hải nói xong rất chăm chú.
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Vậy cậu giúp tôi cảm ơn cậu ta, cảm ơn cậu ta cứu vớt tôi."
Biểu tình Cố Hải lập tức từ nghiền ngẫm biến thành hung dữ, cách biệt lớn như vậy, một chút liền quét sạch hết khó chịu trên người Bạch Lạc Nhân.
"Muốn ăn đòn à?"
Bạch Lạc Nhân xốc chăn lên, dưới người kê một cái gối, cái mông vểnh cao, bộ dạng khiêu khích nhìn Cố Hải.(Cố tình quyến rũ người ta phạm tội đây mà)
"Cậu đánh đi! Dùng sức mà đánh! Sao không đánh hả? Có bản lĩnh cậu ra tay đi!"
Mắt Cố Hải đều đỏ, ngọn lửa nóng bỏng kia thiếu chút đốt tới màn hình.
"Sao? Còn muốn cởi quần đánh hả?" Bạch Lạc Nhân thật sự cởi quần ra phân nửa, ánh mắt gian tà lườm về phía Cố Hải, "Thế này được chưa? Mau ra tay đi!"
Mặt Cố Hải cũng muốn chui vào trong màn hình rồi, hai cái gò tròn trịa đầy đặn của Bạch Lạc Nhân cứ ngông nghênh ưỡn lên như vậy, thân thể thích thú bày ra trên giường, như một con báo hoang đầy quyến rũ.
"Cậu chỉnh máy tính hướng lên người cậu một chút, tôi nhìn không rõ." Giọng Cố Hải cũng khàn khàn rồi.
Bạch Lạc Nhân gật gù đắc ý, không thèm quan tâm Cố Hải, cố ý giày vò người khác.
"Bảo bối ơi, vợ ơi, Tiểu Nhân Tử, lừa con ơi..." Cố đại thiếu gia bắt đầu làm trò dễ thương.
Bạch Lạc Nhân sâu kín hỏi một câu, "Còn vừa gặp đã yêu sao?"
"Vừa gặp đã yêu? Cái đó là một thành ngữ hả? Sao tôi chưa từng nghe?"
Bạch Lạc Nhân, "..."
.............
------------[Edit:xASAx]------------