Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 60: Trâu Bò Húc Nhau.(xASAx)
*****
Biên soạn: Ốc Tiêu.
Ốc Tiêu bắt đầu tiếp khách cường độ cao..
佟辙 = Đồng Triết. (N lần)
*****
Náo loạn một hồi, Cố Hải đột nhiên nói với Bạch Lạc Nhân: "Nhân Tử, cậu gầy đi."
"Cậu nhìn lầm hả?" Bạch Lạc Nhân sờ sờ mặt mình, "Gần đây tôi ăn đều là đồ nhiều mỡ, sao có thể gầy chứ?"
"Gầy nửa ký." Cố Hải nói.
Bạch Lạc Nhân biểu tình nghi ngờ, "Nửa ký cũng có thể nhận ra? Cậu cũng quá thần thánh đó."
"Đừng nói nửa ký, một lạng tôi cũng có thể nhận ra, không tin cậu đi cân thử đi."
Bạch Lạc Nhân thật sự đứng lên cái cân cách đó không xa, cúi đầu nhìn thoáng qua, biểu tình khinh thường. Năng lực kém cỏi, còn gạt người, rõ ràng tăng một ký.
[WP: Tieuphongdamdang]
"Đó là vì quần áo cậu mặc quá nặng, lần trước lúc cân cậu không mặc quần áo. Cậu cởi quần áo ra cân lại thử, tôi bảo đảm cậu sẽ giảm một ký rưỡi, không tin thì cậu thử xem."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn cởi đồ, đột nhiên nhận ra gì đó, quay đầu nhìn lại, ánh mắt của con sói nào đó đang vô cùng gian tà nhìn cậu chằm chằm. Bà ngoại nó! Ra là làm bộ với mình... Bạch Lạc Nhân nhịn không được nhe răng, may là mình phản ứng nhanh, nếu không còn ngây ngô ở trước mặt cậu ta cởi sạch.
Bạch Lạc Nhân chui lại vào chăn, Cố Hải ở đầu bên kia ra vẻ oán giận, "Cũng là phu phu* lâu rồi, còn cần xấu hổ sao?"
(*Chồng chồng ý... kiểu vợ chồng á nhưng 2 đứa là đàn ông.)
Bạch Lạc Nhân thề với bóng đèn, cậu thật sự không phải xấu hổ, một vòng dấu máu lớn như vậy trên lưng, thật sự nếu để Cố Hải nhìn thấy, cậu ta sẽ lo đến mức chui từ trong màn hình ra.
"Đang mệt, không muốn lăn qua lăn lại." Bạch Lạc Nhân bưng bít bản thân đến vô cùng chặt chẽ.
Cố Hải đau lòng nhìn Bạch Lạc Nhân, "Vậy cậu thả Tiểu Nhân Tử ra đi, tôi với nó lăn qua lăn lại, cậu ngủ cứ ngủ."
"Fuck! Có gì khác nhau?" Bạch Lạc Nhân nổi đóa.
Cố Hải vừa định nói, bên kia đột nhiên truyền đến một trận tiếng nhạc, nghe như tiếng chuông cửa. Rất nhanh, Cố Hải đứng dậy rời khỏi máy tính, xem ra thật sự có người đến.
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng ngắt video, sau đó nhân lúc này xuống giường cân trọng lượng. Cái này cũng giống như một người nói với bạn ăn mắt quạ đen có thể nhìn thấy quỷ, tuy rằng bạn không tin, nhưng để xác thực câu nói này, bạn vẫn muốn thử một lần, đây chính là tâm trạng hiện tại của Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân cởi sạch sành sanh, đứng trên cân, kết quả phát hiện thật sự giảm một ký rưỡi, một lạng cũng không thiếu, cân lại vẫn như vậy. Cậu lại mặc áo ngủ và giày vào, đứng lên cân lần nữa, phát hiện lập tức tăng một ký rưỡi.
Vậy tức là Cố Hải nói Bạch Lạc Nhân gầy nửa ký hoàn toàn chính xác, quan sát của cậu ta đối với mình thật sự cẩn thận tỉ mỉ đến mức này? Hay là mèo mù vớ cá rán? ...
Đang nghĩ ngợi, máy tính vang lên, Bạch Lạc Nhân nhìn sang, là Cố Hải gửi lời mời chat video.
"Sao lại tắt?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân tìm một lý do rất hay, "Thấy bên cậu có người đến, tôi sợ người ta thấy sẽ nghi ngờ, để an toàn, tạm thời tắt đi."
Cố Hải dịu dàng cười, "Không cần, người vừa tới chính là Đồng Triết, là trợ lý lúc nãy tôi nói với cậu."
"Tới giờ mới quen biết một ngày, cứ như vậy không chút đề phòng mà sống chung?" Trong giọng nói Bạch Lạc Nhân rõ ràng lộ ra một vị chua.
Cố Hải thật muốn cắn đôi môi nhỏ nhắn, quật cường của Bạch Lạc Nhân, nếu không phải thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Lạc Nhân, nhất định cậu sẽ nhân cơ hội này trêu cậu ta thêm vài câu. Nhưng nhìn thấy bộ dạng buồn ngủ của cậu ta, trong lòng không nỡ, liền không nói thêm cái gì kích động nữa.
Bạch Lạc Nhân cứ mở video như vậy mà ngủ, ngay trước mắt Cố Hải, không chút đề phòng mà ngủ, tiếng hít thở yên tĩnh mà kéo dài, truyền vào tai Cố Hải làm say lòng người.
Cố Hải nằm dài trên giường, đặt máy tính bên gối, cứ như vậy nhìn Bạch Lạc Nhân ngủ. Nửa đêm, Cố Hải liên tục tỉnh lại, Bạch Lạc Nhân đạp chăn, đi tiểu đêm, nói mớ... Cố Hải đều biết hết.
Lần cuối Cố Hải tỉnh lại, cánh tay và chân Bạch Lạc Nhân đều phơi ra ngoài, Cố Hải nhịn không được nói một câu, "Nhân Tử, đắp kín chăn."
Bạch Lạc Nhân thật sự nghe thấy, cả cánh tay và chân đều rút về, không chỉ vậy, cậu còn ôm máy tính vào trong lòng.
Cố Hải vừa muốn khen ngoan một câu, liền phát hiện trước mắt chỉ còn lại một mảnh đen thùi lùi...
......
Cố Dương đi vào phòng thẩm vấn, tình cảnh trước mắt khiến ánh mắt anh ta trầm xuống. Châu Lăng Vân ngồi dựa vào tường, một chân co lại, một cái chân khác ngạo mạn duỗi ra, mắt hơi hơi híp, khóe miệng tươi cười mạnh mẽ, đầy đặn.
Trên ngón tay ông ta còn cầm một điếu thuốc, bị nhốt mấy ngày cũng không khiến tâm tình của ông ta chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Ông ta vẫn thản nhiên như vậy mà ngồi, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt hờ hững.
Thấy Châu Lăng Vân như vậy, cơn giận trong lòng Cố Dương tự nhiên dâng tràn.
Trong hai ngày này, anh ta nhất định phải giày vò Châu Lăng Vân cho đủ vốn, một khi Châu Lăng Vân bị giải về quân đội, sự thật rất nhanh sẽ bị vạch trần, đến lúc đó anh ta có muốn giá họa cũng không còn cơ hội nữa.
"Sư đoàn trưởng Châu, đợi ở đây cảm giác ra sao?" Cố Dương híp mắt nhìn về phía Châu Lăng Vân.
Châu Lăng Vân chậm rãi phun ra một vòng khói, thản nhiên nói: "Yên tĩnh."
Cố Dương cười nhạt, "Yên tĩnh? So với khoang thuyền không trọng lực còn yên tĩnh hơn sao?"
Ý nói, họ Cố tôi hôm nay chính là đến báo thù,ông nên ngoan ngoãn chịu đi!
Rất nhanh, mười mấy người to con xông vào phòng, cũng khiêng vào một cái thùng nước, ba đến năm người xông lên trước, đè lấy Châu Lăng Vân, nhấn đầu ông ta vào trong thùng nước.
Cố Dương giơ chân lên, đế giày hung hăng đạp lên ót Châu Lăng Vân, giọng nói lạnh lùng xuyên qua gợn nước lạnh lẽo truyền vào tai Châu Lăng Vân.
"Ông đã thích hoàn cảnh không có dưỡng khí như vậy, tôi đây để ông hưởng thụ thật tốt một chút."
Đây là một loại xâm phạm từ thân thể đến tinh thần, chưa từng có ai dám dùng chân đạp lên đầu Châu Lăng Vân, Cố Dương là người đầu tiên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Dương một mực chờ Châu Lăng Vân giãy giụa và co quắp. Nhưng mà, mãi đến khi tay mấy gã to con đều mỏi nhừ, chân Cố Dương cũng đã tê rần, người kia vẫn ghim vào trong nước như không có gì.
"Mười phút..." Một tên to con nhịn không được ở bên cạnh nhắc nhở.
Ánh mắt Cố Dương căng thẳng, đã mười phút? Vẫn không có động tĩnh, sẽ không chết chứ?
Cho người kéo đầu Châu Lăng Vân từ trong nước ra, thấy gương mặt ướt nhẹp, còn có một đôi mắt lấp lánh, Cố Dương cả kinh. Fuck! Vậy mà lại không có việc gì!!
"Tiếp tục đè xuống cho tôi!" Tôi cũng không tin chuyện ma quỷ này, ánh mắt hung tàn của Cố Dương đánh thẳng lên mặt Châu Lăng Vân.
Lần này đến mười hai phút, lúc kéo đầu Châu Lăng Vân từ trong nước ra, ông ta vẫn oai phong lẫm liệt như trước. Cố Dương lại cho người đè ông ta xuống, mỗi lần đều kéo dài thêm một hai phút, thấy ông ta không có việc gì, tiếp tục đè ông ta xuống, cứ như vậy, lăn qua lăn lại giày vò ông ta.
Lúc đến mười sáu phút, trán những người đè ông đều đổ mồ hôi, đây là người sao? Fuck... Nếu thật chọc cho nhân vật như thế này xù lông, có phải sẽ chết cũng không còn chút cặn không.
Cố Dương coi như chạm vào tử huyệt, Châu Lăng Vân là ai? Một người thích nhất là đấu tranh với thân thể. Ông ta lúc rảnh rỗi lại thích vào khoang thuyền chân không, ở trong môi trường không có dưỡng khí tu luyện nội công. Ông ta là một trong những phi công không quân hoàn thành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cũng là người có thời gian bay dài nhất, chiến tích của ông ta đến nay không ai địch nổi.
Cố Dương âm thầm suy nghĩ, tên tuổi Vua Bầu Trời quả nhiên không phải chỉ cho có, trách không được xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta còn có thể bình yên vô sự đợi ở đây. Loại cực phẩm này thật sự là trăm năm khó gặp, xem ra, ông ta chính là vì giới phi hành mà sinh ra.
Lúc này đã kéo dài đến hai mươi phút, chờ lúc Châu Lăng Vân được vớt lên, đã "hạnh phúc" mà ngất đi. Toàn bộ quá trình, ông ta cũng chưa từng giãy một lần, cũng không có chút cử động.
"Coi như ông là đàn ông." Cố Dương cho người cấp cứu Châu Lăng Vân.
Rất nhanh, Châu Lăng Vân đã tỉnh, không có chút thái độ uể oải suy yếu, ánh mắt vừa mở ra đã lạnh lùng, sắc bén, cứng rắn, khiến không ai dám nhìn thẳng.
Cố Dương thấy trên bàn bên cạnh bày một phần cơm, đột nhiên nhớ tới chuyện Châu Lăng Vân cho Bạch Lạc Nhân ăn mỡ. Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lập tức lấy bánh màn thầu trong bát ra, vừa thưởng thức vừa quan sát Châu Lăng Vân.
Sau khi tạo được không khí, Cố Dương đột nhiên xoay người, trực tiếp ném bánh màn thầu xuống đất, bánh màn thầu sau khi lăn mấy vòng, phủ lên một lớp đất. Bạn cho rằng đây là giới hạn của Cố Dương sao? Dĩ nhiên còn chưa đủ. Anh ta dùng chân đá đá cái bánh kia, âm u nói: "Bẩn như vậy, e là không cách nào ăn, hay là tôi rửa giúp ông một chút vậy."
Sau đó, Cố Dương cởi quần ra.
Hài lòng nhìn bánh màn thầu bị ngâm nước tiểu, Cố Dương chuyển ánh mắt lên hai tên to con bên cạnh Châu Lăng Vân, ý bảo bọn họ đút cái bánh màn thầu này cho Châu Lăng Vân ăn.
Châu Lăng Vân bị bảy tám người đè xuống, thật sự nhét toàn bộ bánh màn thầu dơ bẩn vào, sau đó, mấy tên to con này kính cẩn nghe lời đứng ở hai bên, Cố Dương đi tới.
Anh ta ngồi xổm người xuống, trên mặt đều là vẻ pha trò.
"Sư đoàn trưởng Châu, mùi vị ra sao?"
Châu Lăng Vân không thèm đáp lại.
Cố Dương kéo cổ áo Châu Lăng Vân lên, ánh mắt âm u, lạnh lùng, sắc bén, đe dọa nhìn ông ta, "Dù không thể để lại trên người ông một vết thương, tôi vẫn có thể khiến ông sống không bằng chết."
Ánh mắt Châu Lăng Vân sâu thẳm, nhìn không thấy tâm tình thật sự ẩn giấu bên trong.
"Sư đoàn trưởng Châu, ông còn chưa nói cho tôi biết, cái màn thầu này mùi vị ra sao?"
Châu Lăng Vân cuối cùng chuyển ánh mắt lên mặt Cố Dương, "Cậu thật sự muốn biết?"
Cố Dương còn chưa kịp trả lời, đã bị Châu Lăng Vân dễ dàng đè xuống đất, sau đó là một đoạn hôn môi mùi vị nồng đậm. Hốc mắt Cố Dương muốn nứt ra, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy tên to con sau lưng Châu Lăng Vân. Chờ mấy tên to con kịp phản ứng, chờ bọn họ cưỡng ép kéo Châu Lăng Vân ra, người ta đã sớm hôn đủ vốn.
Cố Dương nào ngờ tới Châu Lăng Vân biết dùng chiêu này, lúc này tức gần chết, nhưng có giận nữa cũng phải tuyên bố tạm dừng, anh ta phải mau trở về đánh răng. Bình thường Cố Dương ngửi mùi vị không thích đều sẽ chịu không nổi, càng không cần nói tới mùi vị này, quả thực buồn nôn đếnnỗi ruột gan anh ta đều muốn đứt ra.
............
----------[Edit:xASAx]----------