Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 62: Đường Chạy Trốn Gian Nan.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
*****
Hai tên vệ sĩ mới vừa trở lại, liền thấy một màn làm bọn họ hộc máu.
Ba mươi mấy người quả nhiên tới, không chỉ bắt được Cố Hải, ngay cả Đồng Triết cũng bị liên lụy. Thấy Đồng Triết bị đánh, hai người này mặt mũi trắng bệch, thật sự đã xảy ra sự cố rồi! Vì vậy vừa chạy vừa hô to: "Đừng đánh, đừng đánh, người một nhà!!"
Đồng Triết vừa ngã lên người Cố Hải, còn chưa kịp đứng vững, liền thấy hai tên vệ sĩ vọt tới.
"Phó tổng giám đốc, xin lỗi, tôi vừa rồi chỉ cho cậu sai hướng rồi."
Mặt Đồng Triết lúc xanh lúc trắng.
Một tên vệ sĩ khác quay sang những người kia tức giận mắng: "Các cậu nhìn cái gì chứ? Đây là phó tổng giám đốc của chúng ta, các cậu cũng không hỏi rõ đã đánh rồi!" Dứt lời lại quay đầu nhìn về phía Đồng Triết, giọng nói trong nháy mắt dịu lại, "Phó tổng giám đốc, để cậu bị sợ hãi rồi."
Đồng Triết lúng ta lúng túng trả lời, "... Không có gì."
Vệ sĩ lại quay mặt sang những người kia, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt người lại cho tôi! Cần ra tay không ra tay, không nên ra tay lại ra tay, làm loạn cái gì vậy?!"
Một đám người lại xông tới, Cố Hải đột nhiên từ trong ngực móc ra một khẩu súng, đè lên huyệt thái dương của Đồng Triết.
"Đừng qua đây!"
Thật biết lợi dụng cơ hội... Đồng Triết không thể không bội phục Cố Hải.
"Lui về phía sau, lui về phía sau..." Ánh mắt vệ sĩ nhìn chằm chằm ngón tay Cố Hải, lại không ngừng ra lệnh với người xung quanh, "Mạng người quan trọng, tất cả mọi người đừng manh động!"
Cố Hải tức giận quát một tiếng, "Lui về sau ba mươi mét, nhanh một chút!!"
Trong lúc những người kia lui về phía sau, Cố Hải cũng kéo Đồng Triết chậm rãi lui lại, vừa lui vừa nhìn khắp bốn phía, để tránh bị đánh bất ngờ.
Cuối cùng lui đến cầu thang, bước chân đám người kia đột nhiên ngừng lại, trong tích tắc Cố Hải xoay người, những người kia lập tức xông qua bên này. Cố Hải chợt nổ một phát súng, cả sảnh chờ rơi vào tình trạng khủng hoảng, quần chúng có mặt chạy trốn khắp nơi, tạo cơ hội cho Cố Hải và Đồng Triết chạy trốn.
"Bên này, bên này." Đồng Triết gọi Cố Hải.
Vòng tới vòng lui đại sảnh, mắt thấy sắp ra khỏi, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người khả nghi.
Cố Hải thắng gấp, quay đầu nhìn lên, bên cạnh có một phòng thay đồ, không nói hai lời liền chui vào.
Tất cả các phòng đều có người, may là không có nóc, Cố Hải và Đồng Triết trực tiếp nắm vách trên mà nhảy vào. Kết quả, lần nhảy vào này, hai gian phòng không hẹn mà cùng vang lên tiếng thét chói tai.
Chết tôi! Đồng Triết vừa vào liền bối rối, thầm nghĩ ánh mắt của Cố Hải cậu sao vậy? Lại dẫn tôi vào phòng thay đồ nữ.
Cô gái này tướng mạo khủng bố, lại cứ quay sang Đồng Triết hoảng sợ kêu to, làm như sợ Đồng Triết sẽ sàm sỡ cô ta.
Đồng Triết bịt miệng cô ta, ánh mắt sắc lạnh đe dọa nhìn cô ta.
"Đưa đồ cô đang thay ra cho tôi! Bằng không tôi sẽ bóp chết cô!"
Cô gái xấu xí run run tay cởi váy và giày cao gót đưa cho Đồng Triết.
Lúc Đồng Triết nhận được đồ, cả người đều hóa đá.
Cố Hải cũng không tốt hơn cậu ta chỗ nào, vóc người này của cậu thật sự to con, tạm chưa nói đến mặc không vừa bộ váy, chính là mặc lên rồi, cũng nhiều lắm mặc được cái áo. Ngay lúc cậu phát điên, đột nhiên có một sáng kiến, cậu ta khoác váy lên vai, lưng quấn hai vòng giấy vệ sinh, lại lấy vớ cột lên lỗ tai, nghiêng người nhảy vào căn phòng bên cạnh.
Kết quả, Đồng Triết cũng bị Cố Hải làm hoảng sợ.
"Cậu... Cậu thế này để làm gì?"
"Suỵt... Tôi nghĩ ra một chiêu." Cố Hải kề miệng đến bên tai Đồng Triết.
Đồng Triết sau khi nghe lập tức lộ ra biểu tình khinh bỉ, "Có cần ngốc như vậy hay không?"
"Cậu có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn cái này sao?" Cố Hải hỏi.
Đồng Triết giật giật khóe miệng, "Không có IQ cao như cậu."
Cố Hải lại quay sang Đồng Triết quan sát một hồi, cảm giác còn có chỗ nào chưa được tự nhiên, sau lại nhận ra, ngực bằng phẳng. Vì vậy lấy vớ trên tai xuống, đưa cho Đồng Triết, "Nhét vào!"
Đồng Triết tức giận đến mắt tóe lửa, "Sao cậu không nhét vào?"
"Tôi sẽ không sắm vai nữ." Cố Hải ra vẻ dĩ nhiên.
Đồng Triết cương mặt, giằng co một hồi, vẫn là nhận lấy hai cái vớ, sau khi rút mấy cái nhét vào trong áo, biến thành hai cái ngực giả. Cố Hải còn tự mình giúp cậu ta điều chỉnh vị trí một chút, Đồng Triết quả là muốn tự sát.
Sau khi chuẩn bị sắp xếp mọi thứ, Cố Hải và Đồng Triết đi ra ngoài.
Sảnh chờ sân bay đang bị bầu không khí khủng bố bao phủ, đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt bảo vệ.
Đồng Triết mặc váy liền áo, trong tay cầm túi nhỏ đang đi ở phía trước, phía sau đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tâm thần không ổn định, tiến lên kéo váy cậu ta. Đồng Triết thét lên hai tiếng chói tai, Cố Hải vẫn cố sức kéo, lôi kéo đến Đồng Triết không thể không hô cứu mạng.
Hai người bảo vệ đã chạy tới, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đồng Triết chỉ cúi đầu nhỏ giọng khóc lóc kể lể, "Tên lưu manh này cứ túm lấy tôi!"
Hai tên bảo vệ quay qua nhìn Cố Hải, Cố Hải đang ôm Đồng Triết không ngừng cọ cọ, chửi thế nào cũng không buông ra. Bọn họ nhìn thử trang phục Cố Hải, trong lòng nháy mắt hiểu ra.
Một bảo vệ trong đó nhỏ giọng nói với người còn lại: "Người thế này sao còn chạy được vào rồi?"
"Ai biết chứ! Mau đem cậu ta đuổi ra ngoài đi!"
Hai người vừa thương lượng như vậy, liền lôi Cố Hải ra bên ngoài, vừa lôi tới cửa, đã bị hai người mặc âu phục màu đen canh giữ ở đây cản lại, "Ai đó?"
"Chỉ là một tên gây sự, người này có chút vấn đề." Bảo vệ chỉ chỉ đầu.
Hai người kia vừa muốn ngồi xổm người xuống nhìn mặt Cố Hải, Cố Hải đột nhiên lôi con của cậu ra, nhấn công tắc, theo tiết tấu hát lên, "Anh không phải gây chuyện, anh là tới tìm tiểu thư..."
Bảo vệ đạp Cố Hải một cú bay ra ngoài, "Tìm con em mày!"
Kết quả, Cố Hải rớt một chiếc giày, cậu cũng không lượm, cứ như vậy nhấc bên cao bên thấp đi ra ngoài.
Ngoài sân bay một người dọn vệ sinh vừa muốn vứt chiếc giày kia vào thùng rác, kết quả một người đàn ông mặc âu phục đi tới, đưa tay cho bà ta, "Ngại quá, tôi làm rơi."
Người này sau khi lấy được giày, chỉ liếc mắt nhìn nhãn hiệu, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
"Bà ngoại nó, lại để cậu ta trốn thoát rồi!"
Người bên cạnh còn chưa hiểu, "Để ai trốn thoát rồi?"
Một chiếc giày đập tới, "Cậu tự mình nhìn đi! Có thằng ngốc nào mang giày hơn mười ngàn không?"
"Hả? ... Mau đuổi theo đi!!!"
Cố Hải vừa định cởi bộ váy ra, chợt nghe thấy Đồng Triết ở cách đó không xa quay qua cậu hô to, "Cố Hải, mau lên xe!!"
Cố Hải nghe thấy vô số tiếng bước chân phía sau, thần kinh không khỏi căng thẳng, chân lập tức không còn cà nhắc nữa, lập tức vọt tới bên cạnh xe Đồng Triết, gần như là nhảy lên ghế kế tài xế, cửa xe còn chưa đóng kỹ đã khởi động.
"Mau đuổi theo cho tôi!!"
Một đoàn xe trùng trùng điệp điệp nối đuôi theo sau chiếc xe này.
Trên đường, Đồng Triết vừa đua xe vừa xé quần áo trên người, một tay điều khiển tay lái cũng có thể đùa giỡn đoàn xe sau lưng đến choáng váng, có thể thấy được kỹ năng điêu luyện cỡ nào.
"Tôi cả đời này chưa từng mất mặt như vậy." Đồng Triết lại kéo xuống một món liền ném ra ngoài cửa sổ.
Cố Hải híp mắt dựa trên ghế ngồi, khóe miệng vung lên quét ra một nụ cười như có như không.
"Tôi cũng hơn cậu chỗ nào, cọ trên chân cậu nhiều như vậy..."
"Cậu có ý gì?" Đồng Triết nổi đóa, "Cậu ở trên đùi tôi cọ loạn, tôi còn chưa nói gì, cậu còn cảm thấy bị thiệt?"
Cố Hải chỉ cười không nói, tay ôm thật chặt con lừa kia, trong lòng lặng lẽ thì thầm: Nhân Tử đừng giận! Tôi đây là bất đắc dĩ, trở lại bồi thường lỗi lầm cho cậu thật tốt...
Ánh mắt Đồng Triết đảo qua, lại quét lên con lừa kia, vừa rồi tình hình khẩn cấp, cậu ta không có cơ hội hỏi, lúc này tình hình tạm thời dịu xuống, nhịn không được mở miệng hỏi: "Con lừa này đối với cậu có ý nghĩa gì? Khiến cậu hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều mang theo..."
Cậu ta cho rằng Cố Hải sẽ nói đây là thứ người mẹ đã qua đời của tôi tặng cho tôi, hay là của cô bạn gái là mối tình đầu tặng cho tôi các loại, không ngờ Cố Hải mở miệng liền nói: "Đây là con tôi."
"Cậu thật là hài hước."
Đồng Triết quay đầu nhìn gương mặt lãnh tuấn của Cố Hải, lại nhìn thử con lừa tức cười trong lòng kia, thật khó thể tưởng tượng là dạng "Mẹ" gì, có thể khiến hai người bọn họ phối với nhau.
Cố Dương nhận được tin tức một lúc liền hùng hùng hổ hổ chạy tới ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, dọc đường bốc lên vô số trận gió tà.
Cửa túc xá khóa chặt, Cố Dương tóm lấy một lính hậu cần đi ngang qua.
"Bạch Lạc Nhân đâu?"
Lính hậu cần chớp chớp mắt, "Thủ trưởng Bạch, hẳn là ở sân huấn luyện? Tiểu đoàn bọn họ mấy ngày nay đang diễn tập chiến đấu."
Cố Dương lại trầm mặt đi tới sân huấn luyện, vừa đi vừa gọi cho sĩ quan quen biết, bảo người ta mau phái mấy trợ thủ tới, anh ta nhất định phải tóm được Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân từ buồng lái đi ra, vừa muốn lên tiếng, điện thoại di động vang lên.
"Nhân Tử, tôi gặp phải chút phiền phức." Giọng của Cố Hải.
Tay Bạch Lạc Nhân căng thẳng, "Sao vậy? Cậu bây giờ ở đâu? Tôi lái máy bay tới đón cậu!"
"Tạm thời chưa xác định..."
Cố Hải bên kia còn đang nói, Bạch Lạc Nhân liền thấy một bóng người quen thuộc đi về phía cậu, vừa nhìn thấy sắc mặt Cố Dương, Bạch Lạc Nhân liền biết hỏng việc rồi. Cậu nhanh chóng xoay người lên thang cuốn, mấy tên lính bên cạnh Cố Dương đột nhiên liền xông tới trước, lôi kéo cậu một hồi. Bạch Lạc Nhân tránh không được, một chân trượt xuống hai bậc, may là tay binh sĩ đỡ giúp cậu một cái, nếu không đã ngửa mặt lên trời ngã xuống.
"Các người muốn làm gì?" Bạch Lạc Nhân quay qua những binh sĩ kia thét lên một tiếng.
Dù sao cũng là một tiểu đoàn trưởng, mấy binh sĩ này cũng không dám liều mạng lôi kéo, nếu thật xảy ra chuyện bọn họ nhất định không gánh nổi.
"Các người chưa ăn cơm hả?" Cố Dương trầm mặt hỏi một câu, "Cần trung đoàn trưởng Trương tự mình đến đút cho các cậu ăn không?"
Vừa nghe mấy chữ "Trung đoàn trưởng", mấy binh sĩ này đều như nổi điên đi bắt Bạch Lạc Nhân, binh sĩ của Bạch Lạc Nhân bên này cũng không nhường ai, liều mạng bảo vệ thủ trưởng bọn họ. Đáng tiếc ít không thể địch nhiều, Bạch Lạc Nhân hôm nay gọi tới đều là một ít lính mũi nhọn, tổng cộng chưa tới mười người, Cố Dương gần như tìm một trung đội tới.
.........
-------------[Edit:xASAx]-------------
佟辙 = Đồng Triết