Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 64: Góp Vui Một Chút Mà Thôi.(xASAx)
******
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
佟辙 = Đồng Triết
******
Cố Dương chân trước vừa đi khỏi, Châu Lăng Vân chân sau cũng đi theo.
Hai tên cảnh sát quân sự trông coi cản đường Châu Lăng Vân, "Đi đâu?"
Châu Lăng Vân thản nhiên hơi lườm bọn họ, "Đi giúp tổng giám đốc Cố chặn máy bay chiến đấu."
"Vừa rồi không phải nói không giúp sao?" Ánh mắt cảnh sát quân sự nghi ngờ nhìn về phía Châu Lăng Vân, "Tôi có thể nghe thấy lời ngài nói, cơ quan quốc gia không phải dùng để giải quyết vấn đề cá nhân."
"Đây không phải vấn đề cá nhân, một phi công quốc gia gặp nạn trên không, tôi đi bảo đảm an toàn của cậu ta, đã là việc thuộc bổn phận, cũng là hành động bảo đảm sức mạnh tác chiến của bộ đội không quân." Châu Lăng Vân không nhanh không chậm bày tỏ lý do.
Hai binh sĩ cảnh sát quân sự nhìn nhau một cái, lại gọi điện cho sĩ quan cảnh sát, sau khi được cho phép, một người trong đó kéo tay Châu Lăng Vân, cao giọng nói: "Tôi đi cùng ông!"

Bạch Lạc Nhân lái máy bay chiến đấu phá tan tầng mây, lên đến trên không vẫn lái rất vững vàng, xem ra an toàn tới mục tiêu là không có vấn đề gì.
Một khoảng im lặng đáng kể qua đi, Đồng Triết mở miệng trước.
"Bên trong buồng lái máy bay có thể hút thuốc không?"
"Tùy cậu."
"Không được."
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng mở miệng, hai ý kiến hoàn toàn bất đồng khiến động tác lấy thuốc lá của Đồng Triết dừng lại một chút. Bạch Lạc Nhân vẫn là thái độ thờ ơ, Cố Hải thì lại rõ ràng tỏ thái độ không thể, nếu như chỉ là một loại máy bay trực thăng thông thường thì thôi, đây lại là hút thuốc trong buồng lái máy bay chiến đấu, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phán đoán của phi công.
Đồng Triết liếc liếc Bạch Lạc Nhân, một phi công vô cùng tàn khốc, ngoại hình và khí chất không thể chê.
"Vẫn là thôi đi." Đồng Triết nhét thuốc vào túi áo.
Bạch Lạc Nhân lại đưa tay qua phía Đồng Triết, "Cậu cho tôi một điếu."
Cố Hải đưa tay khoát lên tay Bạch Lạc Nhân, nắm thật chặt, dịu dàng nói: "Trở về rồi hút, không tới một phút liền về đến nhà."
Bạch Lạc Nhân lạnh lùng gạt tay Cố Hải ra, tiếp tục dùng ánh mắt ra hiệu với Đồng Triết.
Cố Hải mơ hồ cảm giác tâm trạng của Bạch Lạc Nhân không đúng, nhưng vì để bọn họ bay an toàn, Cố Hải không làm trái ý Bạch Lạc Nhân, trực tiếp nghe theo cậu ta.
Rất nhanh, khói tràn ngập buồng lái.
Đồng Triết nhận ra, từ lúc bọn họ tới, ánh mắt Cố Hải giống như là quấn lên người Bạch Lạc Nhân, ngoại trừ những lúc đặc biệt, cơ bản đều là không chớp mắt nhìn cậu ta chằm chằm. Bạch Lạc Nhân lại là một thái độ hờ hững, không biết là vì lái máy bay cần hết sức chăm chú, hay là vì cậu ta có thành kiến với Cố Hải.
Nói chung, Đồng Triết cảm thấy, giữa bọn họ có khúc mắc rất sâu.
Đột nhiên, trên màn hình tinh thể lỏng dưới tầm mắt Bạch Lạc Nhân đột nhiên xuất hiện tín hiệu dị thường, thần kinh cậu đột nhiên căng thẳng, lập tức đem tàn thuốc nhét vào trong tay Cố Hải, hết sức chăm chú mà khống chế cần điều khiển, ánh mắt chăm chú nhìn bảng hiển thị.
Rất nhanh, máy bay chiến đấu chở Cố Dương xuất hiện trong tầm nhìn, phi công lái qua đối mặt Bạch Lạc Nhân, chỉ có điều chưa đánh nhau. Màn biểu diễn trên không trong đại mạc lần trước, hai người không được phân vào cùng trận doanh, vốn có cơ hội tranh cao thấp, nhưng vì chân Bạch Lạc Nhân bị thương, bỏ mất cơ hội kia.
Chiếc máy bay chiến đấu này bay bên phải Bạch Lạc Nhân, Đồng Triết nghiêng đầu nhìn tới, chỉ thấy máy bay tiêm kích kia như chém gió chặt mây sáp lại, ý đồ chiến đấu rất rõ ràng, dáng vẻ rất hung mãnh. Bạch Lạc Nhân phản ứng đúng lúc bổ nhào né tránh, trọng lượng mấy trăm ký đồng thời từ bốn phương tám hướng đè ép thân thể và nội tạng, cuộn trào trong cơ thể.
Bạch Lạc Nhân rất rõ ràng ý đồ đến đây của đối phương, đơn giản chính là chặn máy bay chiến đấu của cậu lại, để cậu không thể thuận lợi trở về doanh trại, mà người này là ai, trong lòng cậu đã quá rõ rồi.
Bạch Lạc Nhân bên này dùng thái độ né tránh, có thể tránh thì tránh, cậu không muốn phá hoại máy bay chiến đấu, càng không muốn gặp phải sự cố.
Đột nhiên, máy bay chiến đấu phía sau cố chấp vọt lên, một thoáng đã vọt tới trước máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân. Thân máy bay đột nhiên run lên, cánh dưới phóng ra hai con rồng lửa, một nhóm tên lửa chọc trời bắn ra. . . . . .
Tập kích bất ngờ khiến Bạch Lạc Nhân không kịp né tránh, thân máy bay chấn động kịch liệt một hồi, Cố Hải miễn cưỡng có thể chịu đựng, Đồng Triết cảm thấy trái tim mình đều sắp bị ép ra rồi. Tác chiến đạn thật như vậy rất thường gặp trong diễn tập ngày thường, Cố Hải có thể tưởng tượng đến nguy hiểm và gian khổ trong đó, mà khi chính mình lâm vào hoàn cảnh đó lại là một cảm nhận khác.
Mẹ kiếp! . . . . . . Bạch Lạc Nhân trong lòng âm thầm chửi bới, rượu mời không uống, thích uống rượu phạt. Ý chí chiến đấu trong lòng rất nhanh bùng lửa lên, ánh mắt Bạch Lạc Nhân trở nên vô cùng ác liệt, tư duy trở nên càng thêm rõ ràng, động tác trong tay nhanh nhẹn quyết đoán, hoàn toàn xem lần giao chiến này là một lần diễn tập thực chiến mà ứng phó.
Rất nhanh, hai bên chính thức giao chiến. Trong phòng giám sát, tham mưu trưởng và trung đoàn trưởng đang nói chuyện phiếm, nói đến huấn luyện tính tích cực chủ động của binh sĩ, liền thấy trên màn hình giám sát hai chiếc máy bay chiến đấu đang giao chiến, nhất thời lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Nếu như mỗi binh sĩ đều có khí thế này, trong bộ đội chúng ta cũng sẽ có thêm mấy nhân tài như Tiểu Bạch rồi."

Hai chiếc máy bay chiến đấu trên không trung kịch liệt giao chiến, mỗi người đều có tổn thương, nhưng không ai chịu nhường bước. Đoạn ác chiến trên không này cứ giằng co hơn nửa giờ, có xu thế càng lúc càng kịch liệt. Bạch Lạc Nhân không chỉ muốn đánh thắng, còn phải cố sức dời khu vực chiến đấu về phía Bắc, chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm trước khi hết xăng về tới doanh trại.
Cố Dương nhận ra ý đồ này của Bạch Lạc Nhân, trầm mặt nhắc nhở phi công: "Nhất định phải ngăn bọn họ đến phía bắc."
Phi công bên này cũng là kẻ cuồng chiến đấu, thích nhất là tác chiến đạn thật, mỗi lẫn vào chiến đấu là cả người như sống lại, đối thủ càng mạnh cậu ta càng hưng phấn, không ngừng nã pháo đối phương, đuổi đánh tới cùng, từng bước ép sát.
Ngay lúc hai bên đánh nhau túi bụi, lại có một chiếc máy bay chiến đấu xuất hiện trong tầm nhìn Bạch Lạc Nhân.
Mẹ nó, sao lại thêm một chiếc? . . . . . . Bởi vì chưa từng liên lạc cứu viện, vì vậy Bạch Lạc Nhân rất rõ ràng, mặc dù máy bay chiến đấu tới, cũng không hẳn là có thể giúp cậu ta tác chiến.
Mặt Cố Dương biến sắc, quay sang hỏi phi công bên cạnh: "Cậu liên lạc máy bay cứu viện sao?"
Phi công cả mặt mờ mịt, "Không có!"
Ngay lúc Cố Dương nghi ngờ, máy bay chiến đấu kia bắt đầu hướng máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân khai hỏa, Cố Dương vội vàng nắm lấy cánh tay phi công, "Án binh bất động, trước tiên quan sát một chút rồi tính!"
Chiếc máy bay chiến đấu này vừa ra tay liền lộ ra khí thế đế vương, phi công và máy bay đã đạt đến trình độ người máy hợp nhất, bất kể là chuyển mình bay lên, hay là đổi hướng lượn quanh, đều biểu hiện ra kỹ thuật bay vô cùng thần kỳ của người điều khiển. Vị trí thay đổi thất thường khiến ánh mắt Bạch Lạc Nhân bận rộn không ngừng, nhịp độ tiến công trong nháy mắt bị hỗn loạn, mỗi lần ra tay đều là phí đạn, lúc trúng đạn lại vô cùng mạnh mẽ.
Bạch Lạc Nhân đã đoán được phi công của máy bay chiến đấu kia là ai, chỉ là không hiểu Châu Lăng Vân vì sao phải thiên vị cho phe Cố Dương.
"Quá mạnh mẽ!"
Phi công của máy bay chiến đấu kia cũng phát ra tiếng khen ngợi, "Không hổ là vua của bầu trời."
Cố Dương cũng buồn bực, Châu Lăng Vân không phải nói không giúp sao? Sao lại đến rồi?
"Có cần cùng máy bay chiến đấu kia hợp đồng tác chiến, đem chiếc máy bay chiến đấu này hoàn toàn phá tan không?" Phi công nóng lòng muốn thử, vẻ mặt hưng phấn.
"Phá tan cái trứng!" Cố Dương không nhịn được văng tục, "Cậu không thấy máy bay chiến đấu kia cũng sắp tan vỡ rồi sao? Mau trợ giúp!"
"Gì. . . . . . Trợ giúp?" Phi công bối rối, mới vừa rồi còn bảo tôi đánh cho chết, sao đột nhiên lại muốn trợ giúp?
Cố Dương gầm lên một tiếng, "Hai đứa em của tôi đều ở bên trong đấy!"
Phi công đổ mồ hôi, "Anh sao lại muốn tôi nã pháo vào người nhà của anh chứ?"
"Cậu quản được sao? Mau tới trợ giúp, xảy ra chuyện toàn bộ tính trên đầu cậu!"
Phi công nói thầm trong lòng một câu, tôi trêu ai ghẹo ai chứ?
Kết quả vẫn là chậm một bước, chờ Cố Dương cưỡi máy bay chiến đấu kia chạy tới, máy bay chiến đấu của Bạch Lạc Nhân đã cắm đầu lao xuống, sau khi xuyên phá tầng mây, bắt đầu bổ nhào xuống mặt đất.
Bạch Lạc Nhân vừa ra sức điều khiển máy bay, vừa nhắc nhở hai người bên cạnh, "Mau nhảy dù!"
"Tôi muốn buộc chung với cậu cùng nhảy." Cố Hải nói.
Nghe được câu này, sắc mặt Bạch Lạc Nhân vẫn ám trầm.
"Tự mình nhảy, tôi không muốn buộc chung với cậu."

Cố Hải kiên trì, "Tôi cứ muốn buộc chung với cậu."
Bạch Lạc Nhân mơ hồ nhìn thấy mặt đất, trong nháy mắt liền cuống lên.
"Sủa cái gì? Bảo cậu nhảy thì cậu nhảy!"
"Cậu không cùng tôi nhảy tôi sẽ không nhảy."
"Buộc vào nhau nhảy rất nguy hiểm."
"Tôi mặc kệ."
Đồng Triết hắng giọng một cái, "Hai người cứ thương lượng, tôi nhảy trước."
Một bóng người nhảy vào giữa bầu trời xanh, còn lại hai người vẫn đang tranh luận không ngừng, cảm thấy thời gian không đủ, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là thuận theo ý Cố Hải, nhanh nhẹn buộc chặt hai người với nhau, từ cửa buồng lái nhảy xuống.
"Cũng không cần cứu viện chứ?" Phi công cẩn thận hỏi.
Mặt Cố Dương trong nháy mắt trở nên u ám, không còn chút máu.
Ngay lúc phi công định bay ngược lại, đột nhiên bị máy bay chiến đấu phía trước tập kích, cánh máy bay bốc cháy, thân máy bay bắt đầu run lên kịch liệt. Vô cùng khó khăn khống chế lại, lại gặp phải đạn bay chồng chất, cả thân máy bay nghiêng đi một độ lớn.
"Xảy ra chuyện gì?" Phi công trợn tròn mắt, "Ông ta không phải cùng phe với chúng ta sao? Sao lại khai hỏa với chúng ta?"
Hàm răng Cố Dương cắn chặt, sao tôi biết?
Rất nhanh, chiếc máy bay chiến đấu Cố Dương ngồi cũng không chống đỡ được, xé rách tầng mây, lao về phía mặt đất bao la.
Cảnh sát quân sự ngồi bên cạnh Châu Lăng Vân đổ mồ hôi khắp người, một phần là năng lực chịu đựng của thân thể không đủ, một phần khác là tình cảnh quá hồi hộp, quá kích động. Đợi đến lúc máy bay chiến đấu vững vàng bay đi, cảnh sát quân sự mới chậm một hơi.
"Chúng ta cuối cùng đến làm gì?"
Đánh bên này xong lại đánh một bên khác, cảnh sát quân sự thật sự đoán không ra tâm lý của Châu Lăng Vân.
Không ngờ, Châu Lăng Vân chỉ là hời hợt đáp lại bốn chữ.
"Góp vui một chút."
..............
---------------[Edit:xASAx]--------------


Nhấn Mở Bình Luận