Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 70: Phó Tổng Đồng Mới Nhậm Chức.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
*****
"Nghe gì chưa? Công ty chúng ta mời về một một quản lý cấp cao mới, nghe nói là con trai."
"Không phải chứ? ? Tổng giám đốc Cố lúc trước không phải đã hạ lệnh cấm, tuyệt đối không tuyển đàn ông vào công ty sao?"
"Hay là người ta thật sự có tài, khiến bệnh kỳ thị giới tính của Tổng giám đốc Cố cũng chữa lành."
"Ồ, mặc kệ thế nào, tôi rất mong chờ."
Diêm Nhã Tịnh vừa vặn đi ngang qua những người này, nghe thấy đề tài bàn luận của các cô, ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc quay sang nói với họ: "Đây là việc không thể nào, Tổng giám đốc Cố luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của mình, nếu như anh ấy quy định không tuyển đàn ông, nhất định sẽ không phá vỡ lệnh cấm này. Dù anh ta thật sự thay đổi ý định, cũng sẽ báo cho tôi biết đầu tiên."
Mấy cô gái đều cúi đầu, quay mặt vào sổ sách mà thất vọng.
Diêm Nhã Tịnh mặt không thay đổi đi tới phòng làm việc của Cố Hải, đang định gõ cửa, kết quả Cố Hải đột nhiên đẩy cửa đi ra. Hai người suýt chút va vào nhau, Diêm Nhã Tịnh cách mặt Cố Hải chưa tới hai centimét, trong đôi mắt to xinh đẹp chợt lóe sáng, lúc chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Cố Hải âm thầm biến mất.
"Đúng rồi, cô đi thông báo giúp, các quản lý bộ phận, hai giờ chiều họp ở phòng họp, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố." Vẻ mặt Cố Hải nghiêm nghị dặn dò.
Diêm Nhã Tịnh gật đầu, "Vâng."
Cố Hải xoay người định đi, Diêm Nhã Tịnh đột nhiên gọi cậu lại.
"Cố Hải."
Cố Hải xoay người nhìn cô, thản nhiên hỏi: "Có việc gì?"
"Chủ tịch tập đoàn Bác Khoa mấy hôm nay cứ đến tìm tôi, nói là có ý định hợp tác với công ty chúng ta, thế nhưng tôi hỏi ông ta rốt cuộc muốn hợp tác về phương diện nào, ông ta lại không nói rõ. Cứ lấy lý do này hẹn tôi ra ngoài, nếu như tôi không đến, ông ta lại tới trước cửa công ty chúng ta chờ tôi..."
"Như vậy..." Cố Hải suy nghĩ chỉ một lúc, "Chờ tôi ra ngoài về, cô kể lại tình hình cụ thể cho tôi biết."
Diêm Nhã Tịnh hơi nhếch miệng, trên mặt lộ ra một chút uể oải.
Một giờ bốn mươi lăm chiều, xe Cố Hải dừng ở cửa công ty, Diêm Nhã Tịnh đi lại trong đại sảnh, thấy Cố Hải từ cửa đi vào, vội vàng bước tới.
"Trưa hôm nay ông ta lại..."
"Thông báo họp đến các bộ phận chưa?" Cố Hải cắt ngang lời Diêm Nhã Tịnh.
Diêm Nhã Tịnh hít sâu một hơi, "Tôi đã sớm thông báo tận nơi rồi."
"Vậy được rồi." Cố Hải nói chuyện rất nhanh, "Tôi về phòng làm việc trước, cô lập tức đến phòng họp chuẩn bị đi, một lát còn cần cô lên tiếng?"
Nói xong, đi nhanh tới thang máy.
Diêm Nhã Tịnh chăm chú đuổi theo phía sau, "Nhưng nội dung họp anh chưa nói trước cho tôi biết, tôi đến lúc đó cũng không biết nói gì?"
"Tùy cơ ứng biến!"
Nói xong bốn chữ này, bóng dáng Cố Hải biến mất trong thang máy.
Diêm Nhã Tịnh oán hận hét lên một tiếng*, giống như đòi mạng! Họp gì mà phải gấp gáp như vậy chứ?
"Giới thiệu sơ với mọi người..." Giọng nói trầm sắc của Cố Hải vang lên trong phòng họp, "Đây là Phó tổng giám đốc mới nhậm chức của công ty chúng ta, tên là Đồng Triết, từ nay về sau, người này là một thành viện của công ty chúng ta, mọi người cùng hoan nghênh nào."
Bên dưới "ồ" lên một mảnh.
Phản ứng mãnh liệt nhất dĩ nhiên phải nói đến Diêm Nhã Tịnh, cô trước đó đã nói ra, công ty không có thể nào tuyển đàn ông, kết quả chưa được nửa ngày, Cố Hải liền phá đi lời nói hùng hồn này của cô, đây không phải là trước mặt mọi người tát cô một cái sao!
"Sao anh không nói trước cho tôi biết?" Diêm Nhã Tịnh đột nhiên trong buổi họp truy hỏi Cố Hải.
Sắc mặt Cố Hải đổi rồi lại đổi, rõ ràng không thích việc Diêm Nhã Tịnh phá đám trước mặt mọi người, nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn trả lời, "Muốn cho cô một sự bất ngờ."
Diêm Nhã Tịnh cơ bản không quan tâm, "Lúc trước không phải anh nói công ty tuyệt đối không tuyển đàn ông sao? Sao bây giờ lại vi phạm nguyên tắc của mình rồi?"
Ánh mắt sắc lạnh của Cố Hải xoáy về phía Diêm Nhã Tịnh, giọng nói rất cứng nhắc.
"Tôi từng nói công ty không tuyển đàn ông, nhưng tôi chưa từng nói quy định không thể sửa. Trước đây vẫn theo nguyên tắc này, là vì không có ai có thể khiến tôi bỏ đi quy định này, hiện giờ đã xuất hiện người này, cô chẳng lẽ còn muốn tôi tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc có sẵn sao?"
Tuy rằng Cố Hải đối với công nhân viên trong công ty vẫn rất lạnh lùng, nhưng đối với Diêm Nhã Tịnh thì lại rất ôn hòa. Việc trước mặt mọi người khiến cô khó chịu như hôm nay vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa còn là vì một người đàn ông mới tới, tâm tình Diêm Nhã Tịnh có thể nhìn ra.
"Phó tổng Diêm..."
Đồng Triết đột nhiên lên tiếng, toàn bộ ánh mắt trong phòng họp đều tập trung lên người cậu ta, một khí chất mười phần đàn ông.
"Có thể cho tôi mười giây tự giới thiệu không?"
Diêm Nhã Tịnh còn chưa lên tiếng, mấy cô gái bên cạnh đã mở miệng trước, ríu ra ríu rút như một đám chim con, có người oán giận thái độ Diêm Nhã Tịnh không tốt, có người giục Đồng Triết mau giới thiệu, có người tỏ ra kích động... Các cô đã thật lâu không sống động như vậy, đủ thấy mức độ hoan nghênh của mọi người đối với Phó tổng giám đốc mới nhậm chức này.
Để giữ gìn hình tượng của mình, cũng vì toàn bộ hội nghị thuận lợi triển khai, Diêm Nhã Tịnh chỉ có thể nén giận.
Hội nghị vừa kết thúc, Diêm Nhã Tịnh lập tức theo Cố Hải đến phòng làm việc của cậu.
Mà Đồng Triết vừa hay cũng đi bên cạnh cô.
Diêm Nhã Tịnh vốn đối với Đồng Triết không có địch ý gì, kết quả là vì cách cậu ta lên sân khấu không thích hợp, và sự xuất hiện của cậu ta khiến cho bản thân không hài lòng, dẫn đến ấn tượng đầu tiên của cô đối với người này vô cùng không tốt.
Đến cửa phòng làm việc của Cố Hải, Diêm Nhã Tịnh mở miệng trước.
"Cố Hải, buổi sáng tôi có nói với anh về chủ tịch Bác Khoa..."
"Tôi có việc nói với Phó tổng Đồng..." Cố Hải lần thứ hai ngắt ngang, "Cô tạm thời chờ ở bên ngoài một chút."
Diêm Nhã Tịnh lời ra tới miệng lại bị chặn trở lại.
"Còn nữa, bất kỳ ai tới, cũng bảo chờ ở bên ngoài, không được vào quấy rầy bọn tôi." Cố Hải nói với nữ nhân viên ở cửa, đồng thời cũng nói với Diêm Nhã Tịnh.
Diêm Nhã Tịnh nghiêm mặt không nói gì, cứ như vậy đến khi cửa phòng làm việc đóng lại trước mặt cô.
Buổi chiều, Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra, lấy lý do hạng mục hợp tác, lại từ doanh trại len lén chạy tới công ty Cố Hải.
Đi vào phòng khách, theo thường lệ thông báo với nhân viên lễ tân, nhân viên lễ tân gọi điện cho Cố Hải, trực tiếp được chuyển tới phòng làm việc của Diêm Nhã Tịnh.
"Phó tổng Diêm, ngài Bạch đã tới công ty, xin hỏi Tổng giám đốc Cố hiện tại có thời gian không?"
Diêm Nhã Tịnh đang nổi nóng, giọng nói rất không tốt.
"Anh ta hiện có việc bận, ai cũng không gặp."
Nhân viên lễ tân vẻ mặt áy náy nhìn Bạch Lạc Nhân, "Tổng giám đốc Cố đang bận."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân đổi rồi lại đổi, sau đó nhã nhặn nói: "Không sao, tôi ở bên ngoài đợi một lúc nữa."
Một lần đợi chính là hai tiếng đồng hồ, chờ đến lúc Cố Hải và Đồng Triết từ phòng làm việc đi ra, Diêm Nhã Tịnh đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
"Được rồi, cô nói có việc muốn nói, rốt cuộc là việc gì?" Cố Hải lúc này mới hỏi tới.
Mặt Diêm Nhã Tịnh căng cứng, bộ dạng tức giận.
"Không có gì."
Cố Hải gật đầu, "Vậy cô về nhà đi, trên đường chú ý an toàn."
Diêm Nhã Tịnh yên lặng nhìn Cố Hải một lúc lâu, thấy cậu thật không có ý truy hỏi, tim cũng lạnh đi, xoay người định đi.
"Diêm Nhã Tịnh!" Cố Hải đột nhiên mở miệng.
Trong lòng Diêm Nhã Tịnh đập rộn một hồi, nhưng lúc xoay người lại, vẫn cố gắng tỏ ra ung dung.
"Có gì không?"
Cố Hải lạnh lùng hỏi, "Vừa rồi có người tới tìm tôi không?"
Trái tim Diêm Nhã Tịnh trong nháy mắt bị đánh đến máu chảy đầm đìa.
"... Có, anh của anh."
Cố Hải nhíu mày, "Anh nào của tôi?"
"Anh còn có mấy người anh chứ? Là Bạch Lạc Nhân đó!" Diêm Nhã Tịnh hiện giờ ngay cả trả lời cũng lười.
Mặt Cố Hải đổi sắc thêm một chút, không có dấu hiệu nào rống lên một tiếng.
"Sao cô không nói với tôi?!!"
Diêm Nhã Tịnh bị hét mặt mũi trắng bệch, vừa tức giận vừa uất ức giải thích, "Không phải anh nói bất kỳ ai cũng không cho phép quấy rầy anh sao?"
Mặt Cố Hải xám xịt, che mặt vỗ đầu quở trách một hồi, mấy người còn ở công ty đều nghe thấy, các cô lần đầu thấy Cố Hải tức giận đến như vậy, hơn nữa còn là với Diêm Nhã Tịnh.
"Cậu ta là bất kỳ ai sao? Cậu ta là người tùy tùy tiện tiện có thể đuổi đi sao? Cô biết cậu ta tới công ty một chuyến khó khăn cỡ nào không? Cô nhớ kỹ cho tôi, sau này chỉ cần cậu ta tới, cho dù tôi ở đâu, cho dù tôi đang làm gì, lập tức báo cho tôi trước! Những người khác cũng vậy, thấy cậu ta cũng như thấy tôi, ai cũng không được ra lệnh với cậu ấy!!"
Nói xong lời nói này, Cố Hải sải bước đi ra ngoài.
Để lại một mình Diêm Nhã Tịnh đứng thẫn thờ ở cửa thang máy, biểu tình gì cũng không còn.
Cố Hải bước vào thang máy liền bắt đầu gọi điện cho Bạch Lạc Nhân, vẫn không gọi được, trong lòng vô cùng sốt ruột, gần như phóng tới cửa mà đi.
Kết quả, cậu thấy xe Bạch Lạc Nhân đậu ở cửa nhà hàng đối diện công ty.
Lúc Cố Hải đi tới, Bạch Lạc Nhân cũng đã gục trên tay lái ngủ.
Trong xe bật nhạc, cho nên lúc di động reo, Bạch Lạc Nhân không nghe thấy.
Thử mở cửa xe ra, phát hiện cửa xe khóa lại, Cố Hải không thể làm gì khác hơn là gõ kính xe một cái.
Bạch Lạc Nhân lúc này mới tỉnh lại, mắt lim dim buồn ngủ nhìn Cố Hải.
"Tan sở rồi?"
Cố Hải nhìn thấy hai dấu ấn đỏ trên mặt Bạch Lạc Nhân, trong lòng vô cùng cảm thấy không đúng, giọng nói đau lòng cộng thêm oán trách hỏi: "Sao cậu không gọi điện cho tôi?"
"Tôi sợ cậu có việc quan trọng, nên không dám gọi cho cậu."
"Vậy cậu vẫn luôn chờ ở đây hả?"
Bạch Lạc Nhân duỗi người, chậm rì rì nói: "Cũng không đợi bao lâu, lên xe đi, hôm nay đến chỗ tôi..."
..........
--------------------[Edit:xASAx]---------------------