Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 72: Tên Nhóc Này Có Hơi Điên.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
*****
Mỗi sáng sớm, Diêm Nhã Tịnh đều đến phòng làm việc của Cố Hải báo danh, tựa như đã thành thói quen của cô. Cô luôn có thể tìm ra việc lớn việc nhỏ để báo với Cố Hải, có một số việc thậm chí không quan trọng gì, thật ra chỉ là tìm cớ gặp mặt thôi, không nhìn thấy Cố Hải, trong lòng Diêm Nhã Tịnh liền không cách nào chịu được.
Hôm nay, Diêm Nhã Tịnh theo thường lệ đi tới, lại ở cửa đụng phải người cô không muốn gặp.
Đồng Triết mới từ phòng làm việc của Cố Hải đi ra, nhìn thấy Diêm Nhã Tịnh đứng bên cạnh, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng nói ngông cuồng quay sang cô hỏi: "Đến làm gì?"
"Anh quản được tôi đến làm gì à!" Đôi mắt xinh đẹp của Diêm Nhã Tịnh trừng Đồng Triết một cái, ra vẻ muốn vào phòng làm việc của Cố Hải.
Đồng Triết duỗi tay ra cản cô, "Không nói rõ không thể vào."
"Anh dựa vào cái gì quản tôi?" Diêm Nhã Tịnh tức đến gò má đỏ hồng.
"Phó tổng giám đốc phải lấy mình làm gương, nếu cô cứ mượn cớ công việc quấy rầy Tổng giám đốc, những nhân viên bên dưới làm sao tự hạn chế?"
Một lời này nói ra, lập tức có thêm N ánh mắt ném tới bên này, Diêm Nhã Tịnh đã cảm thấy Đồng Triết bên kia thắng lợi áp đảo. Hết cách rồi, ở trong một cái công ty đều là phụ nữ, không có bất cứ cô gái ưu tú nào bằng được một tên đàn ông thối.
"Anh dựa vào cái gì nói tôi tới quấy rầy Tổng giám đốc?" Diêm Nhã Tịnh im lặng nhìn Đồng Triết, "Tài liệu trong tay tôi cần giao đến tay Tổng giám đốc Cố, không có việc gì tôi sẽ tới đây đi dạo sao? Anh cho rằng ai cũng nhàm chán giống anh sao?"
Đồng Triết đưa tay, ánh mắt gay gắt.
"Đưa tôi xem, tôi muốn xem thử là tài liệu quan trọng gì, cần phó tổng giám đốc như cô tự mình đi một chuyến."
Diêm Nhã Tịnh vung tập tài liệu trước mặt Đồng Triết, ung dung nói: "Là bản thảo bài phát biểu của Tổng giám đốc Cố cần dùng vào buổi họp chiều nay."
Không ngờ, Đồng Triết nghe xong vẻ mặt xem thường.
"Việc này không phải do thư ký làm sao? Phó tổng giám đốc còn đi lo những việc này, có chút lãng phí nhỉ?"
Diêm Nhã Tịnh hít sâu một hơi, xanh mặt nhìn về phía Đồng Triết.
"Tổng giám đốc Cố không có thư ký, những việc này vẫn luôn do tôi lo cho anh ấy."
"Hóa ra là như vậy. . . . . ." Đồng Triết lập tức cầm lấy tài liệu trong tay Diêm Nhã Tịnh, xoay người lại đi vào phòng làm việc của Cố Hải, rất nhanh liền quay ra, sau khi đi ra liền dùng ánh mắt hờ hững nhìn Diêm Nhã Tịnh.
"Được rồi, đồ tôi đã giúp cô giao cho Tổng giám đốc Cố rồi, cô có thể đi rồi."
Diêm Nhã Tịnh kinh ngạc cộng thêm ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng về phía Đồng Triết.
Đồng Triết vẫn là vẻ mặt bình thản, "Tôi giúp cô đem vào, cô không những chưa nói một câu cảm ơn, còn dùng ánh mắt này nhìn tôi, không phải chứ?"
Diêm Nhã Tịnh hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm chốt cửa sau lưng Đồng Triết một cái, trong lòng tuy không cam chịu, nhưng thật sự không có cách nào lại đi vào trong, phía sau nhiều con mắt nhìn chằm chằm như vậy, không nên để người ta cho là cô mặt dày.
Nhìn bóng lưng Diêm Nhã Tịnh giận dữ và xấu hổ rời đi, bên miệng Đồng Triết lộ ra một ý cười.
Suốt cả buổi sáng, trong lòng Diêm Nhã Tịnh đều không yên, luôn cảm giác thiếu thiếu gì đó. Vừa vặn giám đốc tiêu thụ trình lên bảng phân tích số liệu, Diêm Nhã Tịnh cuối cùng cũng tìm được gì đó có thể đem ra, quay vào gương sửa sang lại trang điểm một hồi, lần thứ hai đi tới phòng làm việc của Cố Hải. (Thật là kiên trì)
Kết quả, nửa đường lại gặp phải sát tinh kia.
Diêm Nhã Tịnh dự định không nhìn Đồng Triết, không ngờ cậu ta lại cản đường Diêm Nhã Tịnh.
"Phó tổng Diêm, cô đây là đi đâu?"
Diêm Nhã Tịnh lần này mười phần phấn khích, "Đi tìm Tổng giám đốc Cố."
Trên gương mặt tuấn lãng của Đồng Triết hiện lên mấy tia cười lành lạnh, "Lần này lại đi đưa cái gì?"
Diêm Nhã Tịnh nhẫn nhịn cuối cùng không chút kiên trì quay sang Đồng Triết nói: "Bảng phân tích số liệu tiêu thụ gần đây."
Kết quả, vừa không để ý, Đồng Triết lại cướp tài liệu đi.
"Anh đưa vào như vậy cũng như không, khối tiêu thụ này vẫn luôn do tôi phụ trách giám sát, anh có đưa vào, Tổng giám đốc Cố cũng phải tìm tôi tới." Diêm Nhã Tịnh quay cái cằm xinh đẹp về phía Đồng Triết.
Đồng Triết "Hừ" cười một tiếng, "Ngay cả chỉ tiêu tiêu thụ này cô cũng dám đưa tới?"
Thần thái trên mặt Diêm Nhã Tịnh lập tức ảm đạm mấy phần, "Anh có ý gì?"
"Thành tích tiêu thụ một quý chỉ cao hơn xí nghiệp cùng ngành mấy phần trăm như vậy, đó là đang dựa vào tập trung lớn cho quảng cáo như vậy, bộ phận tiêu thụ là bị cô nuôi đến ăn không ngồi rồi sao? Cô vẫn còn mặt mũi cầm bảng báo cáo này đi vào báo cáo tình hình với tổng gián đốc Cố sao? Nếu như tôi là cô, tôi đã sớm chui vào kẹt tường rồi."
Diêm Nhã Tịnh bị ép đến một câu cũng nói không ra, đôi môi đỏ thắm vì phẫn nộ mà hơi lay động.
Đồng Triết vỗ đầu cô một hồi, "Bớt nghĩ mấy ý đồ xấu một chút, làm thêm mấy chuyện thực tế, tiêu thụ không sợ không tăng!"
Trở lại văn phòng, Diêm Nhã Tịnh buông tay ra, mới phát hiện lòng bàn tay đều là mồ hôi, tất cả đều là bị cái tên ngốc kia chọc tức!
Dựa vào cái gì một phó tổng mới tới liền muốn quơ tay múa chân với tôi? Công ty này là tôi cùng Cố Hải từng chút từng chút phát triển, không có tôi lãnh đạo và quản lý, tiêu thụ có thể được như bây giờ? Có bản lĩnh anh tiếp nhận thử xem, anh có thể làm được ba phần mười trước đây tôi liền phục anh!!
Tâm tình này mãi cho đến giờ nghỉ trưa vẫn chưa lắng lại, càng khiến Diêm Nhã Tịnh sụp đổ chính là từ lúc sáng cô tới tìm cho tới bây giờ, ngay cả bóng dáng Cố Hải cũng không nhìn thấy.
Rốt cuộc, lúc xách túi ra khỏi văn phòng, Diêm Nhã Tịnh nhìn thấy Cố Hải.
Cố Hải cùng Đồng Triết đang đi tới thang máy.
Diêm Nhã Tịnh gấp gáp đi tới hai bước, kết quả cũng đã tới trước thang máy, Đồng Triết cũng thấy cô, vẫn cứ nhấn đóng cửa. Diêm Nhã Tịnh cứ như vậy trơ mắt mà nhìn thang máy ở trước mặt mình đóng lại, cặp mắt kia của Đồng Triết ở trong tầm mắt cô nhảy múa không ngừng.
Buổi chiều, Diêm Nhã Tịnh vừa tới văn phòng, mông còn chưa ngồi vững, giám đốc kỹ thuật lại tới.
"Phó tổng Diêm, chị xem lại thử, bản mẫu sửa chữa sau này ra sao?"
Diêm Nhã Tịnh nhìn xuống bản vẽ, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Bản mẫu này không phải đã sớm xét duyệt thông qua sao? Sao lại đổi lần nữa?"
Mắt giám đốc lộ ra vẻ lúng túng, "Lần trước là chị xét duyệt thông qua, nhưng. . . . . . Phó tổng Đồng lại bảo làm lại, nói bản thiết kế của bọn tôi chưa đề cập đến khâu chọn mua vật liệu, tạo ra rất nhiều phiền phức không cần thiết, vì vậy. . . . . ."
Diêm Nhã Tịnh chưa đợi giám đốc nói xong, vụt một cái đứng lên, hai mắt phun lửa hướng văn phòng Đồng Triết đi tới.
Kết quả, người kia không ở đó.
Lại nhanh chân hướng phòng làm việc của Cố Hải đi tới.
Không chịu nổi mà!! Cô nhất định phải lên án mạnh mẽ người này với Cố Hải, từ nay về sau, có cậu ta không có cô, có cô không có cậu ta!
Kết quả, vặn cửa mấy cái, chuông cũng không phản ứng, Diêm Nhã Tịnh trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đồng Triết ngồi chễm chệ tại chỗ Cố Hải.
Đôi mắt đẹp của Diêm Nhã Tịnh mở trừng, cô thật không thể tin vào ánh mắt mình, Đồng Triết lại ngồi trên ghế làm việc của Cố Hải hai chân bắt chéo cắn hạt dưa, còn dùng ánh mắt đại gia nhìn cô.
"Có việc gì vậy?"
Diêm Nhã Tịnh đi tới bên cạnh Đồng Triết, nhìn cậu ta chằm chằm.
"Anh không sợ Tổng giám đốc Cố nhìn thấy dáng vẻ này của anh sao?"
Đồng Triết chậm rãi cầm lấy một cái hạt dưa đưa vào trong miệng, sau khi cắn xong, vỏ hạt dưa trực tiếp thổi lên mặt Diêm Nhã Tịnh, ngay cả mấy sợi tóc trên trán cậu ta cũng bị thổi lên, lộ ra một gương mặt đẹp trai khinh người.
"Chính là Cố Hải để tôi ngồi ở đây ." Đồng Triết vươn ngón tay chỉ căn phòng sau lưng, "Cậu ta đang ngủ ở bên trong, nếu cô muốn cho cậu ta nhìn thấy bộ dạng này của tôi, có thể gõ cửa đi vào, hoặc là trực tiếp hô to vài tiếng. Tôi bảo đảm sau khi cậu ta đi ra, người chú ý tới đầu tiên không phải tôi, mà là cô."
Nói xong, nâng tách lên nhấp một ngụm cà phê.
Diêm Nhã Tịnh nhìn thấy Đồng Triết dùng tách của Cố Hải uống nước, thiếu chút giận đến ói máu mà chết, phải biết cô và Cố Hải quen biết nhiều năm như vậy, cũng chưa từng chạm qua đồ dùng hàng ngày của cậu.
"Được rồi, tôi xem anh còn có thể cười bao lâu."
Diêm Nhã Tịnh hung hăng ném cho Đồng Triết một ánh mắt, sau đó quay người ra khỏi phòng làm việc của Cố Hải.
Bốn giờ chiều, Bạch Lạc Nhân nhận được một cú điện thoại do chính trị viên gọi tới.
"Tiểu Bạch à! Thông báo mấy binh sĩ tham gia huấn luyện của tiểu đoàn các cậu, ngừng hết mọi việc nhanh chóng về thu dọn đồ đạc, năm giờ tập hợp gấp, đến giờ chúng ta sẽ xuất phát."
Năm giờ. . . . . . Bạch Lạc Nhân kinh ngạc một chút, "Không phải nói chín giờ tối sao?"
"Kế hoạch thay đổi, đội xe đã phái tới, sớm mấy tiếng như vậy cũng không khác nhau gì cả chứ?!"
Đặt di động xuống, trong lòng Bạch Lạc Nhân lạnh một hồi, cuối cùng một bữa cơm cứ như vậy không còn.
Sớm biết như vậy, buổi trưa liền qua gặp Cố Hải, giờ này chạy qua cũng không kịp rồi. Không ngờ sáng sớm đạp cậu ta một đạp kia lại thành quà tạm biệt, trong lòng Bạch Lạc Nhân chua xót.
Vừa định gọi điện cho Cố Hải, điện thoại di động lại vang lên, vẫn là chính trị viên gọi tới.
"Tiểu Bạch à, tôi nói sai rồi, là sáu giờ, sáu giờ nha!"
Đặt di động xuống, Bạch Lạc Nhân không nói hai lời, liền lái xe hướng cửa lớn doanh trại phóng đi.
Một đường bay nhanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, gặp mặt Cố Hải một lần, dù cách cửa sổ nhìn một chút cũng được.
Mắt thấy cách công ty Cố Hải chưa tới năm kilomét, trên đường lại bắt đầu kẹt xe, thấy phía trước có một vụ tai nạn giao thông, cảnh sát giao thông đang xử lý hiện trường.
Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian.
Kết quả lần kẹt xe này lại gần mười phút, vốn thời gian rất dư dả, đột nhiên trở nên vừa khít.
Bạch Lạc Nhân sốt ruột nhìn đồng hồ, e là không kịp nữa, vì vậy vỗ vô lăng một cái, kiên quyết xuống xe, bước nhanh chân hướng công ty Cố Hải chạy như điên.
.............
---------------[Edit:xASAx]-----------------