Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 73: Lần Này Giận Thật Rồi.(xASAx)
*****
Biên soạn: Vũ Phong, Ốc Tiêu.
*****
Tới công ty Cố Hải, Bạch Lạc Nhân vẫn là đến tìm nhân viên Lễ Tân trước. Nhân viên Lễ Tân gọi điện tới, như trước chuyển tới phòng làm việc của Diêm Nhã Tịnh. Lúc Diêm Nhã Tịnh nhận được điện thoại, lập tức thông báo với bên đây, Cố Hải đang ở phòng làm việc, lập tức bảo cậu xuống ngay.
"Tổng giám đốc Cố lập tức xuống ngay, ngài ngồi tạm ở ghế sô pha bên đó chờ một chút ạ."
Bạch Lạc Nhân cũng nhân khoảng thời gian này lấy hơi, mồ hôi trên mặt cũng nhỏ xuống tí tách, nhân viên Lễ Tân đưa qua một cái khăn lông, Bạch Lạc Nhân lịch sự nói tiếng cảm ơn.
Rút ra bài học lần trước, lần này lúc Diêm Nhã Tịnh nhận được tin tức, lập tức hướng phòng làm việc của Cố Hải đi tới.
Đẩy cửa ra, Đồng Triết vắt ngang trên ghế sô pha xem tạp chí, dáng vẻ rất lười nhác.
"Sao cô lại tới nữa?"
Diêm Nhã Tịnh lúc này đây không nói hai lời, trực tiếp đến gõ cửa phòng trong.
Đồng Triết bay nhanh từ trên ghế sô pha nhảy lên, phóng hai bước lớn tới trước mặt Diêm Nhã Tịnh, nắm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ ngăn cản cô gõ cửa, "Tổng giám đốc Cố đang nghỉ ngơi, không có việc gấp không nên quấy rầy cậu ta."
"Tôi có việc gấp, việc khẩn cấp!" Diêm Nhã Tịnh cố sức giãy khỏi ràng buộc của Đồng Triết.
Đồng Triết vẫn là bộ mặt lạnh như băng, "Tôi nói rồi, Tổng giám đốc Cố đang nghỉ ngơi!"
"Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải gọi anh ấy, bên ngoài có người tìm anh ấy, Tổng giám đốc Cố đã dặn, chỉ cần người này đến, bất luận anh ấy đang làm gì, nhất định phải báo cho anh ấy trước."
Đồng Triết hừ lạnh một tiếng, "Cô có thể bịa chuyện dễ nghe một chút không không?"
"Ai bịa?" Diêm Nhã Tịnh thấy Đồng Triết không thể nói lý, liền không thèm dài dòng với cậu ta, trực tiếp mở miệng lớn tiếng gọi, "Cố Hải, Bạch..."
Miệng bị Đồng Triết bịt kín, Đồng Triết dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Diêm Nhã Tịnh, "Cô điên rồi sao?"
Diêm Nhã Tịnh hung hăng cắn Đồng Triết một cái, Đồng Triết bị đau, tạm thời buông tay ra.
"Thật chưa thấy người phụ nữ nào đặc biệt như cô."
Diêm Nhã Tịnh oán hận thở hổn hển mấy cái, "Tôi cũng chưa từng thấy người đàn ông nào đặc biệt như anh."
Nói xong cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi điện cho Cố Hải, không cho tôi hô cũng được, tôi trực tiếp gọi điện là xong chứ gì?
Kết quả, điện thoại di động ở trong túi quần Đồng Triết vang lên.
Đồng Triết dùng hai ngón tay kẹp điện thoại lấy ra, giơ lên trước mặt Diêm Nhã Tịnh, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
"Không cần tốn công."
Diêm Nhã Tịnh hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Đồng Triết một hồi, nhiệt độ trong ánh mắt từ từ giảm xuống, cô như đột nhiên nhận ra gì đó, không rõ ý tứ nở nụ cười.
"Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục ở đây coi chừng."
Bạch Lạc Nhân đợi chừng năm phút chưa thấy Cố Hải xuống tới, không thể làm gì khác hơn là lại đứng dậy đi tới quầy Lễ Tân.
"Xin lỗi, ngài Bạch, Cố Hải tạm thời có việc, chưa xuống được."
"Có việc?" Chân mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân hơi hơi nhếch lên, "Không phải vừa rồi nói không có việc gì sao?"
Nhân viên Lễ Tân lộ vẻ áy náy, "Vừa rồi thật sự không có việc gì, nhưng sau đó Phó tổng Diêm lại gọi điện tới, nói bên kia xảy ra chút việc, chị ấy không thể liên lạc với Tổng giám đốc Cố."
Bạch Lạc Nhân vừa nghe lời này cũng không muốn phí công nữa, trực tiếp gọi điện cho Cố Hải.
Kết quả, điện thoại vừa kết nối, một giọng nói khác vang lên.
"Alo." Giọng của Đồng Triết.
Bạch Lạc Nhân thản nhiên hỏi một câu, "Cố Hải đâu?"
"Cậu ta đang ngủ."
Cậu — ta — đang — ngủ...
Bốn chữ này như bốn lưỡi dao băng, đem trái tim nóng như lửa của Bạch Lạc Nhân cứa thành mảnh vụn.
Cậu dựng thẳng người đứng ở phòng khách lầu một, nhìn thang máy, ngẩn ngơ hơn mười giây, xoay người, đi nhanh khỏi cửa.
Xe chạy trên đường, Bạch Lạc Nhân trực tiếp hạ kính xe, ném di động ra ngoài. Xác điện thoại di động chia năm xẻ bảy, một mảnh vỡ sắc nhọn cứa lên cửa sổ xe, phát ra tiếng vang bén nhọn chói tai.
Cố Hải tỉnh lại đã là chuyện của nửa tiếng sau đó.
Tay theo thói quen sờ tìm điện thoại di động, muốn xem thử Bạch Lạc Nhân có gọi điện tới cho mình hay không, kết quả tìm bên cạnh hồi lâu cũng không tìm được, không thể làm gì khác hơn là vừa ngáp vừa ngồi dậy, đi ra ngoài.
Trong miệng Đồng Triết ngậm thuốc, híp đôi mắt suy nghĩ nhìn chằm chằm một phần tài liệu, trên gương mặt anh tuấn hiện lên mấy tia buồn rầu, như là thấy được rất nhiều thứ khiến cậu ta không vừa lòng.
"Diêm Nhã Tịnh đã tới sao?" Cố Hải hỏi.
Đồng Triết cũng không ngẩng đầu lên nói: "Có tới vài lần, bị tôi đuổi ra ngoài."
Trong mắt Cố Hải sáng lấp lánh, trong nụ cười lộ ra mấy phần thần bí.
"Cô ta có nói gì không?"
"Chẳng qua chỉ là bộ dạng đó." Đồng Triết đặt tài liệu xuống, bóp bóp ấn đường, "Xã hội hiện giờ, phụ nữ ngốc như vậy không còn nhiều, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng!"
Cố Hải ngồi xuống cạnh Đồng Triết, thản nhiên đốt một điếu thuốc.
"Tôi không thích loại này."
"Đã nhìn ra." Đồng Triết giọng thản nhiên, "Cậu thích loại phong cách phóng khoáng, loại con gái quyền quý như cô ta không thỏa mãn được dã tính điên cuồng của cậu."
Cố Hải chỉ cười không nói.
Đồng Triết lấy điện thoại di động ra đưa cho Cố Hải.
"Sao cậu cầm điện thoại di động của tôi đi?" Cố Hải buồn rầu.
"Nghĩa vụ giúp cậu chặn điện thoại, sợ cô ả nào đó không chịu nổi cô đơn, nhân lúc cậu ngủ quấy rầy cậu."
Cố Hải cười lấy tay chọt trán Đồng Triết một cái, "Vẫn là cậu hiểu tôi nhất."
Dứt lời lướt lướt thông tin nhật ký, thấy số của Bạch Lạc Nhân, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đọng lại.
"Cậu ta đã gọi điện cho tôi?" Cố Hải liền vội vàng hỏi.
Đồng Triết gật đầu, "Ngay lúc cậu vừa mới ngủ."
Mặt Cố Hải chợt biến sắc, "Cậu ta nói gì?"
"Không nói gì, chỉ hỏi cậu ở đâu."
"Cậu nói sao?" Cố Hải căng thẳng trong lòng.
Ánh mắt lười biếng của Đồng Triết liếc về phía Cố Hải, "Nói là cậu đang ngủ."
Hai chân mày Cố Hải thiếu chút chồng lên nhau.
Cậu không thèm nổi giận, vội vàng gọi một cú điện thoại cho Bạch Lạc Nhân, kết quả thông báo không thể kết nối. Kéo xuống phía dưới, cũng thấy số Diêm Nhã Tịnh gọi tới cho mình, vì vậy lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Diêm Nhã Tịnh cuối cùng gặp được Cố Hải, đáy mắt tràn ra vui sướng nhàn nhạt.
Không ngờ, Cố Hải vừa tới chỉ xẵng giọng hỏi một tiếng.
"Có phải Bạch Lạc Nhân đã tới không?"
"Đúng vậy!" Giọng nói Diêm Nhã Tịnh ra vẻ thả lỏng, "Anh đang ngủ, Phó tổng Đồng không cho tôi quấy rầy anh, tôi cũng chỉ có thể bảo anh ta đi trước." Diêm Nhã Tịnh cố ý nhấn rất mạnh ba chữ Phó tổng Đồng.
Mặt Cố Hải đều tái đi, không những không giận chó đánh mèo với Đồng Triết, còn lớn tiếng hơn khiển trách Diêm Nhã Tịnh, "Cô làm ăn cái gì không biết? Liên tiếp hai lần chặn người ở bên ngoài!! Cậu ta không cho cô quấy rầy tôi, cô liền ngoan ngoãn nghe theo cậu ta? Vậy tôi còn cần Phó tổng như cô làm gì? Tôi trực tiếp giữ một mình cậu ta là được rồi!"
Diêm Nhã Tịnh cũng nóng rồi, đứng lên tranh luận với Cố Hải, "Anh muốn tôi phải làm sao? Tôi vào phòng bị Đồng Triết cản lại, tôi gọi điện cho anh thì điện thoại di động bị Đồng Triết nhận, anh nghĩ rằng tôi muốn nghe theo anh ta sao? Nếu không phải anh ta khinh người quá đáng, tôi có thể ngồi yên không quan tâm tới sao?"
Kết quả, sau lời giải thích này, lời Cố Hải nói ra càng sắc bén hơn.
"Nếu cô la to như vừa rồi, tôi đã sớm tỉnh lại rồi! Còn phải dùng tới điện thoại di động sao?"
Nước mắt Diêm Nhã Tịnh cũng sắp bị ép ra, từ nhỏ đến lớn, cô đều là tiểu thư sống an nhàn sung sướng, người người cưng yêu chiều chuộng, uất ức cả đời này đều là Cố Hải ban cho.
"Tùy anh!! Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, anh đuổi tôi luôn càng tốt!!" Hét lên một tiếng lớn.
Cố Hải không nói hai lời, trầm mặt quay đầu liền đi.
Đồng Triết còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chờ lúc Cố Hải trở lại phòng làm việc, còn dùng giọng điệu không đứng đắn trêu chọc cậu, "Cậu không phải nói phải giảm bớt cơ hội hai người ở chung sao? Sao lại chủ động chạy đến phòng làm việc của cô ta rồi?"
Cố Hải vốn đang vội đi tìm Bạch Lạc Nhân, nghĩ chờ lúc về sẽ tính sổ với Đồng Triết, kết quả một câu nói như vậy của Đồng Triết, hoàn toàn chọc giận Cố Hải, lúc này lôi cổ Đồng Triết rống lên một trận, "Cậu vì sao không để cho cô ta vào? Sao cậu muốn cản cô ta?"
Đồng Triết rất bình tĩnh trả lời, "Không phải cậu bảo tôi cản sao?"
Cố Hải yên lặng nhìn Đồng Triết mấy giây, mí mắt tuyệt vọng chạm vào nhau, lần thứ hai tách ra, trong ánh mắt phun ra ngọn lửa hừng hực "Có phải Cố Dương phái cậu qua giày vò tôi không?"
Nói xong câu đó, phất tay áo rời đi.
Cố Hải tức tốc chạy tới doanh trại, kết quả tới ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, cửa đã khóa, cậu dùng chìa khóa mở cửa, thấy bên trong trống rỗng, hành lý cũng không thấy, chăn mền xếp gọn...
Trái tim Cố Hải trong nháy mắt nhói lên, đi tới phòng trực ban, sĩ quan ở đó nói với Cố Hải, "Đi nửa tiếng rồi, xe cậu ta đi cuối cùng, nếu cậu tới sớm một chút, nói không chừng còn có thể nhìn thấy cậu ta!"
Khó chịu trong lòng Cố Hải không cần bàn.
Bạch Lạc Nhân nhất định là đến lúc nhận được thông báo, để gặp mình một lần, vội vã chạy tới công ty, kết quả tới rồi, cậu lại đang ngủ, điện thoại cũng là người khác nghe...
Cố Hải cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ kiên quyết rời đi của Bạch Lạc Nhân, trong đầu có thể vẽ ra biểu tình vô cùng mất mát của Bạch Lạc Nhân.
Lần thứ hai trở lại ký túc xá của Bạch Lạc Nhân, trước mắt vẫn là hình ảnh ở cùng nhau tối qua.
Một rương sách dưới giường vẫn nằm thật chỉnh tề, trên mỗi quyển sách đều có dấu tay Bạch Lạc Nhân.
Cứ như vậy mà đi, ngay cả một lần cuối cũng không nhìn thấy, ngay cả một bữa cơm cuối cùng cũng chưa từng ăn, ngay cả một tiếng oán giận cuối cùng cũng chưa từng nghe... Cứ như vậy trải qua cuộc sống khổ sở. Đi lần này vừa đúng một tháng, cậu phải ngủ một tháng trong ổ chăn lạnh, ăn một tháng cơm nước không hợp khẩu vị, mỗi ngày huấn luyện đến khuya, mệt đến ngay cả hít thở cũng khó khăn, lại không tìm được một người để kể ra...
................
(Sao đọc chương này nó nhói như chương cuối quyển 1 T.T)
.................
-----------------[Edit:xASAx]----------------