Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 87: Trước Đây Tôi Bán Thiết Cao* ( Edit:xASAx)
****
QC: Ốc Tiêu, Ba con sói OK.
Biên soạn: YC.
****
(*Thiết Cao: là món Mã Nhân Đường, một món ăn vặt truyền thống của người Tân Cương, hay còn gọi là "Hạch đào nhân đường", dùng quả hạch đào (óc chó) làm nhân, dùng đường để kết dính, dùng lực ép lại mà thành, giống kẹo đậu phộng của bên mình.
Người bán Thiết Cao: là một danh từ thuộc ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những lái buôn sử dụng cách thức ép mua, ép bán: trọng lượng thường nặng hơn so với nhìn thấy; lúc hỏi giá thì chỉ nói giá, không nói đơn vị bán, ví dụ báo giá 2 đồng nhưng không nói rõ là 2 đồng 1 ký hay 2 đồng ½ ký, tới lúc tính tiền mới vỡ lẽ; không mua thì sẽ dùng bạo lực để ép mua)
(Mã Nhân Đường:
Kẹo đậu phộng/Thèo lèo:
Mang dầu oliu đến, bôi loạn khắp người Cố Hải , một thân hình cơ bắp lập tức trở nên óng ánh bóng loáng, quyến rũ mê người.
Bạch Lạc Nhân hít một miệng khí.
Cố Hải bị âm thanh này kích thích đến ngẩn ra, ánh mắt lúng túng chuyển lên mặt Bạch Lạc Nhân, mở miệng hỏi: "Cậu sẽ không lại muốn rắc lên chút muối tiêu lên người tôi chứ?"
Bạch Lạc Nhân nhếch miệng cười, "Vậy thì không cần, ăn sống như vầy cũng rất tốt."
Cố Hải lui về phía sau một bước dài.
Miệng Bạch Lạc Nhân cười điên cuồng, "Đùa cậu thôi, xem cậu sợ kìa!"
"Tôi mới là đùa với cậu!" Cố Hải hừ cười một tiếng, "Xem cậu đắc ý kìa!"
"Đừng rộn nữa, đừng rộn nữa, bây giờ chính thức bắt đầu." Bạch Lạc Nhân đứng lên, lảo đảo đi về phía Cố Hải.
Cố Hải đưa ánh mắt gian tà nhìn Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân dùng thái độ tránh né. Cố Hải lại nhảy đến trước người Bạch Lạc Nhân, ra sức phô bày tám khối cơ bụng, sau đó lộ ra nụ cười quyến rũ mê người.
"Anh trai, đến đây chúng ta cùng vui đùa một chút đi, muốn tiết mục phục vụ gì cũng có."
Bạch Lạc Nhân liếc mắt quan sát Cố Hải, "Bao nhiêu tiền một lần?"
"50."
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Vừa rồi có người ra giá 30, bộ dạng người ta còn đẹp trai hơn cậu."
Cố Hải, "..."
Bạch Lạc Nhân nhấc chân định đi.
Cố Hải lại đi tới trước ngăn cản Bạch Lạc Nhân, "Dáng vẻ đẹp trai không bằng kỹ thuật tuyệt vời của tôi." Nói xong kéo tay Bạch Lạc Nhân đặt lên Tiểu Hải Tử, nhíu mày, "Sao? Cỡ này còn chưa đủ sao?"
Bạch Lạc Nhân bộ dạng trầm tư, "Kích cỡ cũng không nhỏ... Nhưng lớn hơn nữa cũng không dùng tới, tôi muốn chính là phía sau của cậu."
"Phía sau cũng rất tốt nha!" Cố Hải đặt tay Bạch Lạc Nhân lên mông mình một cái, "Sờ thử xem, có phải rất săn chắc không?"
Bạch Lạc Nhân chuyển ra phía sau Cố Hải, đầu tiên là dùng ánh mắt cân nhắc, sau đó lại đưa tay sang hai bên trái phải đều vỗ một cái, Bốp! Bốp! Cuối cùng đem mặt dán vào.
"Được rồi, âm thanh nghe cũng rất được."
Hóa ra ngài đây là đang chọn dưa hấu!
Cố Hải nhìn thấy dáng vẻ do dự của Bạch Lạc Nhân, lại mở miệng nói: "Như vậy đi, thấy anh là công nhân cũng không giàu có gì, thế nào?"
Bạch Lạc Nhân lập tức cự lại, "35."
"Ngài chịu tôi rồi phải không? Chịu tôi rồi thì cho tôi một giá, 39."
"36."
Cố Hải rất rầu rĩ, "Bây giờ tôi chốt giá, 38, thật sự không thể thấp hơn nữa mà, thấp hơn nữa tôi chẳng có lời."
"37."
Cố Hải giậm chân một cái, "Ba mươi bảy đồng rưỡi, nửa đồng tôi cấp cho ngài thẻ hội viên, cứ quyết định vậy đi."
"Được!" Bạch Lạc Nhân vui vẻ đồng ý.
Hai người ở trong phòng vòng vo đi lại một vòng, sau đó đi vào phòng ngủ.
Bạch Lạc Nhân vừa ngã lên giường, tay chân thích ý duỗi ra, hai tròng mắt vì say hơi nheo lại, khóe miệng mang theo một nụ cười như có như không.
"Bắt đầu đi!"
Bàn tay trơn trượt của Cố Hải theo vạt áo Bạch Lạc Nhân len vào, đầu ngón tay ở bên ngoài thắt lưng cọ cọ chọc lét. Đầu lưỡi tiến vào trong tai Bạch Lạc Nhân, lúc nặng lúc nhẹ ấn xuống, sau đó lại trượt lên cổ Bạch Lạc Nhân...
Bạch Lạc Nhân mới có chút cảm giác , Cố Hải liền ngừng.
Mắt Bạch Lạc Nhân mở ra, không hiểu nhìn cậu, "Tiếp tục đi!"
"Làm xong rồi, đưa tiền đi!"
Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ giận dữ, "Cái gì? Ba mươi bảy đồng rưỡi chỉ như vậy đã đuổi tôi đi?"
Cố Hải cười xa xôi, "Tôi có nói ba mươi bảy đồng rưỡi một lần sao? Tôi nói là ba mươi bảy đồng rưỡi một phút."
"Cái gì?" Bạch Lạc Nhân nổi giận, "Cậu đây không phải là gạt người sao?"
"Có làm hay không?" Trong mắt Cố Hải đột nhiên hiện lên một vẻ dữ tợn, "Không làm tôi liền gọi điện cho vợ ngài, để cho bà ta biết ngài ở bên ngoài làm chuyện tốt như thế nào!"
Bạch Lạc Nhân cắn răng, đem biểu tình bị hãm hại diễn tới sâu sắc, "Cậu từ Tân Cương* tới hả?"
(*Coi lại chú thích đầu truyện)
"Ha ha ha..." Cố Hải cười đến ngạo mạn, "Nói đúng rồi, tôi trước đây chính là đi bán Thiết Cao."
Bạch Lạc Nhân tự nhận không may, lấy ví tiền trên tủ đầu giường xuống, móc ra một xấp lớn tiền mặt ném lên người Cố Hải, "Hôm nay ông đây không thèm đếm xỉa, cứ theo số tiền này làm cho tôi!"
Cố Hải híp mắt cười cười, lại nằm xuống giường, ngậm lấy vành tai Bạch Lạc Nhân nói: "Ngài à, ngài thật là hào phóng."
Bạch Lạc Nhân đầu tiên là nhếch môi cười, sau đó dáng cười dần dần bị rút đi, thay vào đó là chân mày nổi lên màu của sắc dục, khi đầu Cố Hải chuyển tới giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, vệt ửng hồng này liền lan khắp cả người.
Cố Hải đưa tay kéo quần lót Bạch Lạc Nhân, bao bọc lên thằng nhỏ, vẽ nên hình dạng mê người kia.
Bạch Lạc Nhân không chờ được, đè đầu Cố Hải xuống, đôi chân dài dùng sức hung hăng kẹp lấy hai vai Cố Hải, thắt lưng ưỡn lên, ý tứ rất rõ ràng.
"Ngài, ngài muốn tôi làm gì?" Cố Hải dùng ánh mắt xấu xa hỏi.
Bạch Lạc Nhân tức giận trả lời, "Cậu không phải làm nghề này sao? Còn cần tôi cho cậu biết sao?"
"Ngài, tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi trước đây là bán Thiết Cao, làm cái này mới chưa được hai tháng, còn phải nhờ ngài phối hợp đây."
Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, mơ hồ nói: . . . ,
"Cái gì? Tôi không nghe thấy!"
Bạch Lạc Nhân chợt đem gối ụp lên mặt, quát giận một tiếng, "Chỉ nói một lần thôi, không nghe thì thôi!!"
Cố Hải bị bộ dạng đáng yêu hiếm có của Bạch Lạc Nhân làm cho sặc máu mũi.
Rất nhanh, Tiểu Nhân Tử hừng hực khí thế được thả ra, đầu lưỡi Cố Hải liếm trên đỉnh một cái, thân thể Bạch Lạc Nhân theo đó run lên một cái, Cố Hải lại liếm một cái, Bạch Lạc Nhân lại run một cái, Cố Hải đưa toàn bộ Tiểu Nhân Tử vào trong miệng, Bạch Lạc Nhân nhịn không được kêu rên.
Tay hướng bên dưới Cố Hải vuốt tới, lại bị Cố Hải bắt lấy, "Ngài dùng tiền cũng không cần quan tâm đến tôi, để tôi hầu hạ ngài là được rồi."
Suy nghĩ Bạch Lạc Nhân rất rõ ràng, "Tôi phải mở rộng cho cậu."
Thân thể Cố Hải cứng lại một chút, rất nhanh chuyển sang vẻ buông lỏng, "Không vội, trước hết để ngài thoải mái một hồi đã, không thể ăn không nhiều tiền như vậy được!"
Vì vậy, đưa tay nắm lấy Tiểu Nhân Tử, đầu dời xuống, môi bọc lấy hai túi căng đầy, dùng sức ngậm một cái, cố ý phát ra tiếng vang dâm đãng. Chơi đùa hai quả cầu nhỏ đủ rồi, đầu lưỡi một đường dời xuống, cuối cùng dừng ở cửa mật, nhẹ nhàng đánh lưỡi một cái.
Thân thể Bạch Lạc Nhân chợt giật bắn lên, túm lấy tóc Cố Hải, cả giận nói: "Tôi dùng tiền, hẳn là tôi làm* cậu." (làm là ý thao, đâm ý)
"Tôi cũng không nói muốn làm ngài nha!" Cố Hải u u, "Tôi chỉ muốn giúp ngài thoải mái một chút, ngài phản ứng kịch liệt như vậy làm gì? Đã không tính toán với ngài, liếm cho ngài vài cái cũng rất có lời ha? Khách khác thêm tiền tôi cũng không liếm cho."
"Không được..." Bạch Lạc Nhân giữ vững trận địa, "Chỉ cần tôi không cho cậu làm, cậu không được liếm tôi."
"Vì sao?" Cố Hải hùng hổ dọa người, "Ngài sợ tôi liếm cho ngài quá thoải mái, ngài nhịn không được, liền muốn để tôi làm ngài hả?"
"Cút!!!" Bạch Lạc Nhân thẹn quá hóa giận.
Cố Hải vô cùng hăng hái nhìn chằm chằm cậu một hồi, tiếp tục cúi đầu chôn xuống, hung hăng hướng vào chỗ yếu đuối của Bạch Lạc Nhân bắt đầu mạnh mẽ công kích. Hơi thở Bạch Lạc Nhân ngày càng gấp, biểu tình ngày càng thống khổ, tâm tình ngày càng xoắn xuýt, một mặt muốn ra sớm một chút, một mặt lại không cam lòng đưa ra như vậy, cậu phải giữ lại chút tinh lực để đối phó tên đại dâm tặc này.
Cố Hải nằm sấp trên người Bạch Lạc Nhân, gương mặt gần như cùng gò má của cậu dán cùng một chỗ, mùi rượu theo hơi thở toàn bộ phun lên mặt Bạch Lạc Nhân, tay cậu vẫn đặt ở giữa hai chân Bạch Lạc Nhân.
"Ngài tin hay không, tôi dùng hai ngón tay là có thể làm ngài bắn?"
Bạch Lạc Nhân cho rằng Cố Hải tuốt cho cậu bắn, kết quả ngón tay Cố Hải lại mạnh mẽ trượt vào cửa mật của Bạch Lạc Nhân, các đốt ngón tay chèn ép lên thành ruột.
"Cậu lấy ra cho tôi!" Bạch Lạc Nhân tức giận quát một tiếng.
Cố Hải không nhanh không chậm quay qua Bạch Lạc Nhân nói: "Cậu cúi đầu nhìn xem, thằng nhỏ của cậu đã thèm đến thành dạng gì rồi? Cậu để nó đói như vậy mà được sao?"
Bạch Lạc Nhân theo ánh mắt Cố Hải nhìn sang, trên đỉnh Tiểu Nhân Tử từ lâu đã "chảy nước bọt" tràn lan.
Đang lo lắng, đột nhiên một cơn sóng triều mãnh liệt từ xương cụt hướng trước mặt đánh tới, Bạch Lạc Nhân nhịn không được rên lên thành tiếng, ánh mắt Cố Hải cách một tấc thưởng thức vẻ mặt của cậu, cậu lại bất luận thế nào cũng không thu lại được vuột miệng rên rỉ, cũng theo độ lực đâm vào của ngón tay Cố Hải mà tăng lên đến không thể khống chế được.
Lực tay Cố Hải mãnh liệt, ánh mắt bá đạo, một bên tàn sát hang động yếu ớt của Bạch Lạc Nhân, một bên lăng nhục cậu, "Chưa đủ phóng túng, kêu lớn hơn một chút..."
"A"
Bạch Lạc Nhân gần như mất ý thức gầm rú, hai hàng chân mày nhíu chặt như hai thanh móc gãi vào lòng Cố Hải, Cố Hải quyết đoán tăng lực, cuối cùng, biểu tình thoải mái đến vặn vẹo bị cậu thu hết vào đáy mắt.
Thở hổn hển mấy cái, Bạch Lạc Nhân áp lên người Cố Hải, mồ hôi nhỏ từng giọt dán lên lưng cậu ta.
"Được rồi, vừa rồi thật thoải mái, bây giờ bắt đầu làm việc chính đi!"
"Tiền của ngài đã dùng hết rồi." Cố Hải xấu xa nói.
"Sao có thể? Mới được một lúc, xấp tiền tôi đưa cho cậu tới hai ngàn đấy!" Bạch Lạc Nhân bộ dạng muốn đánh nhau.
Cố Hải chỉ chỉ đồng hồ điện tử, "Tự xem đi."
Bạch Lạc Nhân vừa nhìn thời gian, chợt ngây ngốc ra, không hay không biết đã qua một tiếng rồi, tính sơ, ba mươi bảy đồng rưỡi một phút, nhân với sáu mươi, hơn hai ngàn rồi. Lấy tiền ra đếm thử, chỉ có một ngàn tám. Tính như vậy, làm tới nơi tới chốn ít nhất cũng phải năm ngàn!
Cố Hải đang cười trộm, đột nhiên thấy Bạch Lạc Nhân lấy thẻ ngân hàng ra.
"Hắc, chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, không cà thẻ."
Bạch Lạc Nhân không nói gì kẹp chặt cánh tay Cố Hải, sau đó đút thẻ vào kẽ hở quẹt một cái.
Cố Hải ngạc nhiên nhìn ngón tay Bạch Lạc Nhân chọt chọt trên tám khối cơ bụng của mình , trong miệng niệm lầm bầm, "382504..."
Sau đó, chờ "máy" đáp lại.
Cố Hải phản ứng cực kỳ nhanh dùng giọng bụng đáp lại một câu, "Mật mã ngài nhập vào không đúng, xin nhập lại lần nữa."
Bạch Lạc Nhân lại chọt một lần, "382504 "
"Mật mã ngài nhập vào không đúng, xin nhập lại lần nữa, ngài còn một lần."
Lần này, Bạch Lạc Nhân rất cẩn thận chọt một hồi, "382504 "
"Mật mã ngài nhập vào không đúng, số lần hôm nay đã hết, xin ngày mai thử lại hoặc liên hệ bộ phận hỗ trợ để giúp thay đổi mật mã."
.............
--------------[Edit:xASAx]-------------------