Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 92: Lão Cố Bị Kinh Ngạc.(Edit:xASAx)
****
QC: Ba con sói OK, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
****
Sau khi gặp mặt Bạch Hán Kỳ và Khương Viên, Cố Hải về công ty trước.
"Cậu cuối cùng cũng đã về."
Đồng Triết ném văn kiện trong tay cho Cố Hải, trên không vẽ ra một đường cong xinh đẹp, âm thanh thanh thúy của những trang giấy loạt xoạt vang lên thật dễ nghe.
"Hạng mục chiến đấu cực khổ sáu tháng lẻ tám ngày cuối cùng cũng hoàn thành." Đồng Triết lười nhác quét mắt nhìn Cố Hải, "Bên kia đã hoàn tất nghiệm thu, cậu ký một chữ đi!"
Cố Hải vô cùng kinh ngạc, "Bọn họ bên kia đã có người qua nghiệm thu rồi? Chuyện lúc nào?"
"Ngay lúc cậu vừa đi ra ngoài đó, mấy người phụ trách bên kia tự mình tới nghiệm thu, nói về mặt chất lượng không có bất cứ vấn đề gì. Về phần ký tên, thì do cậu ký thay hai người, dù sao chữ viết của hai người cũng giống nhau như đúc."
Cố Hải nhíu chặt mày, "Ý của cậu là, Bạch Lạc Nhân đã tới đây?"
Đồng Triết chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy, mới vừa đi một lúc."
Đi nhiều ngày như vậy, trở về cũng không nói với tôi một tiếng... Cố Hải âm thầm lầu bầu, cầm điện thoại di động lên gọi cho Bạch Lạc Nhân, kết quả gọi liên tục hai lần cũng không có ai nghe. Thôi đi! Cố Hải thầm nghĩ, đi xem xét hàng hóa trước đã, một lát tự mình tới doanh trại một chuyến, nhìn thử tên tiểu bạc tình kia phơi nắng thành cái dạng gì rồi.
Đồng Triết cùng Cố Hải vào kho hàng, Cố Hải lấy từng sản phẩm niêm phong mở ra kiểm tra lại một lần.

"Bọn họ đã kiểm tra hàng, cậu có cần phải xem kỹ tới vậy không?" Đồng Triết hiển nhiên cảm thấy Cố Hải làm việc thừa.
Cố Hải vừa ngồi xổm người xuống tỉ mỉ kiểm tra linh kiện, vừa thản nhiên trả lời: "Công ty hợp tác khác tôi mặc kệ, chỉ cần là hạng mục bên Bạch Lạc Nhân đưa sang đây, nhất định phải đảm bảo không chút sai sót."
Trên thực tế, từ khâu nghiên cứu đến sản xuất, Cố Hải vẫn theo dõi gắt gao, xác suất phát hiện vấn đề là cực kỳ thấp.
Cuối cùng, để đảm bảo toàn bộ sản phẩm đều đạt yêu cầu, Cố Hải mới phủi phủi bụi trên tay, sắp xếp một nữ công nhân bên cạnh, "Niêm phong thật kỹ những thứ này, một lát tôi gọi điện qua, bảo bọn họ phái xe tới chở đi."
Sau đó lại cùng Đồng Triết đi dạo một chút những kho hàng và phân xưởng khác.
"Nhóm đèn thông minh sản xuất khi nào?" Cố Hải ngồi xổm người xuống nhìn thử.
Đồng Triết giải thích, "Cái này là trước đây nhận riêng, bên kia yêu cầu gấp, đang tăng ca đẩy nhanh tốc độ sản xuất, coi như là giúp bạn bè một chút."
Cố Hải cầm lấy một cái đèn màu nhỏ hình dáng quái dị, đặt ở trong tay thưởng thức một hồi, quay đầu nhìn về phía Đồng Triết, khóe miệng ẩn chứa ý cười mơ hồ.
"Sản xuất nhiều một chút."
"Hả?" Đồng Triết không giải thích được.
Cố Hải đứng lên, vui vẻ cười , "Chờ lúc tôi đám cưới cần dùng."
"Đám cưới?" Đồng Triết bị cái từ này chấn động không nhẹ, "Cưới ai hả?"
"Cưới cậu."
Cố Hải cũng không quay đầu lại rời đi.
Trên đường lái xe tới doanh trại, tâm tình Cố Hải mơ hồ lộ ra vài phần kích động, nghĩ tới vẻ kinh ngạc của Bạch Lạc Nhân giây phút nghe được tin kia, nghĩ tới hai người bàn bạc chi tiết lễ cưới lãng mạn, Cố Hải ước gì hiện giờ có thể bay nhanh tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân.
Lúc xe vào tới doanh trại phải giảm lại tốc độ, Cố Hải điều chỉnh lại tâm tình một chút, miễn cho đến lúc đó kích động lại nói năng lộn xộn.
Cuối cùng tới phòng làm việc của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải nhẹ nhàng bước tới.
Cửa mở, di động của Bạch Lạc Nhân đặt trên bàn, ai cũng không thấy.
Cố Hải ngồi trong phòng đợi một hồi, gần nửa giờ qua đi, vẫn không thấy bóng Bạch Lạc Nhân.
Cửa phòng không khóa, theo lý sẽ không đi xa!
Cố Hải đi ra ngoài, lúc này trời cũng gần tối.
Lưu Xung vừa vặn quàng vai bá cổ chiến hữu đi qua bên này, thấy Cố Hải, đầu tiên là ngẩn ra một lúc, cuối cùng vẫn vẩy tay ra hiệu với cậu.
"Cậu qua đây." Cố Hải hươ hươ tay.
Lưu Xung một đường chạy chậm tới.
"Chuyện gì ạ?"
Cố Hải quay qua cậu hỏi, "Thấy Bạch Lạc Nhân đâu không?"
"Ủa, anh ấy chưa quay lại sao?" Lưu Xung vô cùng kinh ngạc, "Vừa rồi anh ấy tới sân huấn luyện chạy hết một vòng, em rõ ràng thấy anh ấy đi qua bên này mà! Có phải là quay về túc xá?"
"Cậu ấy không khóa cửa, điện thoại di động và chìa khóa đều để trong phòng làm việc." Cố Hải nói.
Chiến hữu bên cạnh Lưu Xung chen vào một câu, "Tôi hình như thấy Trung đoàn trưởng Bạch đi tới kho máy bay."
Cố Hải không nói hai lời, đi thẳng tới kho máy bay.
Kết quả, người phụ trách bên kia nói với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân nửa tiếng trước đã lái một chiếc máy bay trực thăng rời khỏi, đến giờ vẫn chưa trở về.
-----------------------------------
Sau chín năm, bốn vị gia trưởng lại tụ họp.

Bầu không khí lúc này với lần trước rõ ràng khác biệt, lần trước lúc Cố Uy Đình gọi ba người bọn họ tới, ba người này đều là gương mắt lo lắng bất an, ai cũng không dám mở miệng nói. Lần này gặp mặt lại trò chuyện vài câu, biểu tình thoải mái, hình như không quan tâm chút nào tới mục đích Cố Uy Đình gọi bọn họ tới.
Cố Uy Đình nhiều lần mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại không có cơ hội.
Cuối cùng, thấy bên kia nói chuyện phiếm gần xong một đợt, Cố Uy Đình nhân cơ hội hắng giọng một cái.
"Ối?" Khương Viên lại phát ra một tiếng kêu quái gỡ, kéo cổ tay thím Trâu hỏi: "Cái vòng này của chị mua ở đâu vậy?"
Thím Trâu cười cười, "Tìm được ở chợ bán đồ cũ."
"Chị còn tới mấy chỗ như vậy sao?" Khương Viên vẻ mặt kinh ngạc.
Thím Trâu ngượng ngùng cười cười, "Con tôi dẫn tôi đi."
Mặt Cố Uy Đình âm trầm đến dọa người.
Cuối cùng, vẫn là Bạch Hán Kỳ gõ nhẹ mặt bàn mấy cái, nhỏ giọng nhắc nhở: "Một lát trò chuyện tiếp."
Hai người phụ nữ lúc này mới dừng miệng.
Bạch Hán Kỳ xoay mặt sang Cố Uy Đình, trên mặt lộ ra nụ cười thật thà.
"Ông anh Cố, anh có gì cứ việc nói thẳng đi."
Ba người cùng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt Cố Uy Đình ở trên mặt mỗi người quét một vòng, mới mở miệng nói: "Hôm nay tôi tìm mọi người tới, chính là đem vấn đề chín năm trước chưa bàn bạc xong tiếp tục tiến hành."
Nói xong lời nói này, toàn bộ chỗ ngồi đều yên lặng.
Đột nhiên, một tiếng bốp vang lên rõ ràng phá vỡ bầu không khí đè nén này.
Trên cổ Bạch Hán Kỳ bị lãnh một cú, nhịn không được hít một hơi, quay đầu nhìn về phía thím Trâu.
"Tôi vừa mới nhìn thấy một con muỗi to, chưa đập được." Thím Trâu thẳng thắn nói.
Bạch Hán Kỳ không ngừng xoa cổ, không ngừng oán giận, "Bà cũng thật là, loại nhà hàng cao cấp này có thể có muỗi sao?"
"Tôi nhìn thấy thật mà, ông xem, ông xem, nó bay ở bên kia kìa, nhìn thấy không?"
Bạch Hán Kỳ sốt ruột vỗ thím Trâu một cái, "Mau bắt nó lại! Một hồi phản ánh với quầy phục vụ, nói không chừng tiền nước này toàn bộ được miễn."
Thím Trâu đứng dậy đi bắt muỗi, Bạch Hán Kỳ chỉ huy bà, Khương Viên ở bên cạnh chăm chú chụp hình, vừa chụp vừa lầu bầu, "Một lát đưa lên weibo, phải đề Tụ họp sau chín năm, nhan sắc chị không giảm, ừ, không tệ không tệ."
...
"Cạch!"
Một tiếng vỗ bàn vang lên khiến động tác ba người đồng thời dừng lại.
Trên mặt Cố Uy Đình lộ ra nguy hiểm nồng nặc.
"Các người không nghe thấy tôi đang nói gì sao?"
"Nghe thấy." Bạch Hán Kỳ vẫn rất hòa nhã, "Ông không phải nói tiếp tục vấn đề chín năm trước chưa nói xong sao?"
"Biết mà các người còn hi hi ha ha?" Mặt Cố Uy Đình lộ vẻ không hài lòng.
Ánh mắt thím Trâu vẫn vòng quanh tìm muỗi bay, chậm rãi nói: "Tôi cũng không có hi hi ha ha, tôi vẫn chờ ông nói đây, con người tôi chính là không quen ngồi yên, ngồi xuống là thấy chán. Ông cứ nói việc của ông, yên tâm, tôi có thể nghe thấy."
"Đúng vậy, ông anh Cố, anh nói tiếp đi!"
Khương Viên còn đang loay hoay với điện thoại di động của bà.

Cố Uy Đình vốn muốn nói uyển chuyển khách khí một chút, kết quả nhìn thấy thái độ không tập trung của ba người này, đột nhiên liền thay đổi chủ ý. Tố chất tâm lý các người đều tốt như vậy, tôi đây sẽ không vòng vo nữa, chờ tôi nói ra, tôi xem các người còn cười được hay không!!
"Hai đứa con không nên thân của chúng ta lại lăn lộn với nhau!"
Một câu nói xong, bốn phía liền yên tĩnh lại.
Kết quả, chưa giữ được một lúc, vẫn là ai làm việc đó.
Cố Uy Đình lại rống giận một tiếng, "Tai các người hết xài được rồi sao?"
Bạch Hán Kỳ thật sự không nhịn được liền ở bên cạnh khuyên một câu, "Ông anh Cố à, chuyện của con cái cứ để tụi nó tự giải quyết đi! Chúng ta tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, còn có thể sống mấy ngày đâu? Tự lo cho mình, đừng để con nó thêm phiền phức là được."
"Đúng đó!" Thím Trâu ở bên nói thêm vào, "Lần trước tôi đưa ông Bạch đi kiểm tra, bác sĩ người ta nói, suy nghĩ nhiều dễ mắc bệnh tim. Ông nói ngay cả người không có suy nghĩ như lão Bạch còn bị bệnh tim, chúng ta nếu không đề phòng một chút, nói không chừng hôm nào đó cứ như vậy mà đi luôn."
Ánh mắt sắc lạnh của Cố Uy Đình chuyển sang Khương Viên, "Bà cũng muốn như vậy?"
Khương Viên chậm rãi dời điện thoại di động rời khỏi tầm mắt, ấp úng hỏi: "Suy nghĩ gì?"
"Bà cứ trơ mắt nhìn lão Cố tôi tiệt đường con cháu?"
Cố Uy Đình chợt giật lấy di động của Khương Viên, làm bộ muốn đập.
"Ông để xuống cho tôi!" Khương Viên đột nhiên quay qua Cố Uy Đình quát to một tiếng.
Cố Uy Đình kinh ngạc, chưa bao lâu, ngay cả Khương Viên cũng dám trừng mắt với ông rồi?
Đối mặt với gương mặt giận dữ của Cố Uy Đình, Khương Viên không chút sợ hãi mắng trả lại, "Cố Uy Đình, ông có ý gì? Ông tiệt đường con cháu, Khương Viên tôi sẽ con cháu đầy nhà sao? Cố Hải nhà các người là con, Nhân Tử nhà bọn tôi không phải là con trai sao?"
Thím Trâu cũng ở bên cạnh nói chen vào, "Đúng đó, nhà lão Cố các người thì quý giá, nhà lão Bạch chúng tôi thì nghèo hèn sao?"
"Ông anh Cố, lời này của anh thật đúng là..." Bạch Hán Kỳ cũng nghe không nổi nữa.
Cố Uy Đình nghe ba người anh một câu tôi một cậu, mặt đều giận đến biến dạng rồi, kết quả là hoàn toàn biến thành ông không đúng?
Một tiếng điện thoại vang lên cắt ngang cuộc cãi vả kịch liệt.
Nghe điện thoại chính là Khương Viên, bà vừa nghe chưa tới một phút, liền đập điện thoại lên người Cố Uy Đình, thất thanh khóc rống, "Cố Uy Đình, ông là cái đồ xấu xa! Ông vậy mà lại làm con tôi giận bỏ đi! Tôi cho ông biết, con tôi mà có gì không hay xảy ra, tôi bắt con trai ông chôn chung!"
Bạch Hán Kỳ ở bên cạnh nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thím Trâu bấm mạnh ông một cái, ông lập tức nghẹn ngài ngã xuống đất.
"Ôi, ông Bạch!" Thím Trâu cũng kêu khóc theo, "Ông đừng làm tôi sợ mà!!"
Gương mặt cứng ngắc của Cố Uy Đình quay sang nhìn Bạch Hán Kỳ ngã dưới đất.
Thím Trâu oán hận liếc mắt nhìn Cố Uy Đình, "Tôi cho ông biết, lão Bạch nhà tôi có bệnh tim, đừng tưởng rằng ông làm quan thì có thể khi dễ dân đen chúng tôi. Lão Bạch xảy ra chuyện gì, một nhà già trẻ chúng tôi liều mạng với ông!!"
Cố Uy Đình bên này còn không chưa ứng phó xong, Khương Viên bên kia lại nhào tới rồi.
"Cố Uy Đình, ông trả con lại cho tôi! Trả cho tôi!!"
...............
----------------[Edit:xASAx]-----------------


Nhấn Mở Bình Luận