Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 93: Tìm Một Chỗ Nghỉ Chân.(Edit:xASAx)
****
QC: Ba co sói OK, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
"Tìm không được mục tiêu."
Qua hơn hai tiếng định vị vệ tinh, sĩ quan bộ chỉ huy như một bãi bùn mềm ngã vào chỗ ngồi, hai mắt như bị bệnh, con ngươi chuyển động cũng không còn linh hoạt.
Tim Cố Hải trong nháy mắt rơi vào vực sâu.
Lưu Xung đứng ở bên cạnh cũng một bộ dạng vô cùng lo lắng, "Sao lại tìm không được mục tiêu chứ? Chẳng lẽ là bay tới tam giác Becmuda rồi?"
Một giây sau, cổ áo bị xách lên.
"Cậu còn nói hưu nói vượn nữa, có tin tôi lập tức cho người đày cậu tới đó không?"
"Đừng giỡn mà!" Lưu Xung còn tưởng thật, "Tôi cũng không muốn bị người ngoài hành tinh bắt đi."

Cố Hải âm mặt kéo Lưu Xung ra, "Đi, lái máy bay cùng tôi đi tìm."
Vì vậy, Cố Hải ngồi trên máy bay trực thăng do Lưu Xung lái, bắt đầu trên bầu trời đêm của biển cả bao la tìm kiếm bóng dáng Bạch Lạc Nhân.
Trên đường, Lưu Xung nhịn không được nhìn thoáng qua Cố Hải, hỏi: "Trung đoàn trưởng Bạch vì sao không chào hỏi đã đi rồi?"
Cố Hải âm mặt trả lời, "Có liên quan đến cậu à?"
"Anh không nói tôi cũng biết." Lưu Xung biểu tình hiểu rõ trong lòng.
Cố Hải liếc liếc cậu, "Cậu biết cái gì?"
"Anh nhất định là làm cái gì có lỗi với Trung đoàn trưởng Bạch, kết quả để Trung đoàn trưởng Bạch phát hiện."
"Cậu vẫn là lái máy bay cho tốt đi!" Cố Hải vô cùng sốt ruột, "Chuyện động não thật sự không hợp với cậu."
"Đầu óc tôi có chút chậm chạp, thế nhưng tôi có thể nhìn ra Trung đoàn trưởng Bạch rất thích anh. Từ lúc Trung đoàn trưởng Bạch nhập ngũ, tôi rất ít thấy anh ấy cười, thế nhưng sau khi anh tới, hơn nửa năm này, anh ấy thường hay cười với chúng tôi. Tôi nghĩ, Trung đoàn trưởng Bạch là một người rất cố chấp, sẽ không dễ dàng thích một người, một khi đã thích, sẽ rất khó dao động."
Những lời này của Lưu Xung tuy rằng giản dị, nhưng từng chữ đâm vào điểm yếu của Cố Hải.
Im lặng một lúc lâu, thấy Cố Hải không bác bỏ lời cậu, Lưu Xung lại tiếp tục nói: "Cho nên tôi nghĩ, anh không cần phải nhọc lòng đi tìm anh ấy, nếu anh ấy quyết định cùng anh ở một chỗ thì nhất định sẽ quay về tìm anh."
Đạo lý này, Cố Hải cũng hiểu, cậu tìm Bạch Lạc Nhân cũng không phải nghĩ cậu xảy ra việc gì, cậu chỉ là muốn đi an ủi Bạch Lạc Nhân trước. Cậu không muốn lúc Bạch Lạc Nhân đau lòng khổ sở chỉ có một mình, chỉ cần vừa nghĩ tới Bạch Lạc Nhân cô đơn tịch mịch trốn ở một chỗ, Cố Hải liền đau lòng đến tột cùng.
Một đêm tìm kiếm không có kết quả, rạng sáng, Cố Hải mới về tới doanh trại.
Bạch Lạc Nhân quả nhiên chưa có trở về, đến lúc hỏi thăm Châu Lăng Vân mới biết được, Bạch Lạc Nhân xin ông nghỉ ba ngày.
Ba ngày... Cậu ấy có thể đi đâu đây?
Từ lần trước bị Bạch Lạc Nhân và Cố Hải quậy một hồi, Cố Dương bên này đã tổn hại nguyên khí nặng nề, gian khổ chiến đấu mấy tháng, cuối cùng cũng trở lại như trước khi bị thương, mấy ngày nay Cố Dương đang nghĩ đi đâu đó nghỉ ngơi, điều dưỡng thân thể thật tốt.
Cà phê vừa pha xong, điện thoại di động lại vang lên.
"Alo?"
Cố Dương áp di động lên tai, bỏ cà phê vào lọc.
Bên kia thật lâu mới mở miệng, "Nhân Tử có ở chỗ anh không?"
Cố Dương nghe thấy là giọng Cố Hải, động tác lập tức dừng một chút, cầm điện thoại di động đi ra sân thượng.
"Cậu mới vừa rồi là hỏi Bạch Lạc Nhân có ở chỗ tôi hay không?" Cố Dương xác nhận một chút.
Cố Hải ừ một tiếng.
"Sao? Cậu ta định bỏ cậu? Bỏ nhà đi ra ngoài chứ?"
"Tút tút tút..."
Một giây lúc Cố Dương đặt điện thoại di động còn chưa thích ứng, lần đầu tiên có người cúp máy trước mặt anh.
Trở lại rót cà phê đã lọc vào trong ly, tỉ mỉ cảm nhận một hồi, mùi vị quả nhiên đậm hơn bình thường.

Buổi chiều, Cố Dương lại ngồi máy bay tới Bắc Kinh.
Đẩy cửa phòng làm việc của Cố Hải ra, chỉ có Đồng Triết ở đó, ngay ngắn ngồi đối diện anh. Đối với ciệc Cố Dương đến thăm, Đồng Triết đầu tiên là kinh ngạc một chút, rất nhanh liền khôi phục biểu tình bình thường.
"Đã lâu không gặp." Đồng Triết đẹp trai phất phất tay.
Ánh mắt Cố Dương lạnh như băng quét nhìn cậu một cái, khóe mắt tiện thể lộ vẻ mỉa mai.
"Cố Hải đối xử cậu không tệ ha! Mới mấy ngày như vậy, đã bày ra một điệu bộ biến khách thành chủ?"
Ánh mắt Đồng Triết tùy tiện, "Bình thường thôi, so với anh tốt hơn một chút."
Cố Dương ngồi xuống, tay khoát lên vai Đồng Triết, ánh mắt chuyên chú đánh giá cậu, hồi lâu sau, lộ ra một tia cười hàm xúc không rõ.
"Cậu ở đây càng tốt, tôi càng thích." Đây là lời thật lòng của Cố Dương.
Đồng Triết mơ hồ cười cười, sau đó quay qua Cố Dương hỏi, "Bạch Lạc Nhân mất tích, anh biết chưa?"
"Biết, tôi chính là vì chuyện này mà tới."
"Vậy anh còn không mau nhân cơ hội đi tìm? Biết đâu tìm được rồi, sẽ là của anh."
Ngón tay Cố Dương trượt trên gương mặt tuấn tú của Đồng Triết một cái, "Cậu đừng nói với tôi, đây là cơ hội cậu tạo cho tôi? Tôi rất dễ cảm động..."
"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Đồng Triết cười lạnh, nắm lấy cổ tay Cố Dương, "Cơ hội là chú anh cho, anh vẫn là mang theo hai hộp thuốc bổ não đi thăm chú anh đi! Tôi thấy chú anh gần đây áp lực cũng rất lớn. Có đôi khi tôi thật bội phục Bạch Lạc Nhân, loại chuyên người nhà họ Cố ra tay, thật quyết đoán."
Cố Dương híp hai mắt, ánh mắt đuổi theo biểu tình thay đổi của Đồng Triết.
"Chú tôi phát hiện sự thật rồi?"
Đồng Triết thở dài, "Ông cụ vừa nghe hai người bọn họ muốn kết hôn, lập tức xù lông rồi."
Đừng nói Cố Uy Đình, chính là Cố Dương nghe hai chữ này đều bị bất ngờ không nhẹ.
"Kết hôn? Ai với ai kết hôn?"
Đồng Triết hừ cười nói, "Tôi nói tôi và cậu ta kết hôn, anh tin không?"
Tim Cố Dương vừa sôi trào, thoáng cái liền lạnh đi, anh vốn nghĩ rằng Bạch Lạc Nhân bỏ đi là vì Đồng Triết, nào ngờ tên nhóc này thật sự đến đây làm người qua đường, lại còn lấy bộ dạng người ngoài cuộc nói ra hai chữ "kết hôn", đây đối với Cố Dương mà nói có bao nhiêu kích thích chứ!
Mẹ nó, mới có ba tháng! Ba tháng không gặp mặt đã phát triển đến nói chuyện cưới gả?
Đang suy nghĩ, Diêm đại mỹ nhân đẩy cửa vào.
Cố Dương nhìn cô một cái, người kia vừa muốn mở miệng, nhìn kỹ phát hiện không phải Cố Hải, vì vậy lại đem lời bên miệng nuốt vào.
"Anh ra đây cho tôi!" Diêm Nhã Tịnh ra sức kéo Đồng Triết.
Đồng Triết ôn hoà trả lời một câu, "Đàn bà đanh đá!"
"Tôi chính là đàn bà đanh đá đó thì sao? Anh đi ra cho tôi, đi ra..."

Đồng Triết thật sự bị Diêm Nhã Tịnh lôi đi.
Cố Dương vậy mà từ cãi vả của hai người bọn họ ngửi được một mùi liếc mắt đưa tình, đây mẹ nó là chuyện gì chứ? Tôi nhịn đau cắt đứt tình cảm để cậu tới đây, là muốn để cậu tới làm tình địch, không phải để cậu tới giúp bọn họ giải quyết tình địch!!!
---------------------------------------
Bạch Lạc Nhân lái máy bay trực thăng một đường thẳng tới hướng nam, vậy mà không hay không biết đã lái tới Hồng Kông.
Nếu Cố Dương có thể sớm biết được tin này, hẳn là chiếc máy bay trực thăng này của Bạch Lạc Nhân đã bị chặn lại rồi, đáng tiếc cái tên kia đại ngốc nghếch không tính ra điểm này, lại chạy sang bên kia châm chọc.
Kết quả châm chọc đâu chưa thấy, lại thật ra đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt.
Bạch Lạc Nhân cứ như vậy lái chậm rãi không mục tiêu, lái trong vô thức, cậu đem tín hiệu liên lạc giữa máy bay và mặt đất đều cắt đứt, từ lúc quyết định rời đi, không có ý định để cho người khác tìm được cậu.
Trong lúc bất chợt thật muốn phóng túng một lần, cảm nhận một chút mùi vị ích kỷ rốt cuộc mê hồn cỡ nào.
Chín năm rồi, cậu cần tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Tìm một chỗ, không cần suy nghĩ tới trách nhiệm, không cần lo lắng vi phạm kỷ luật bị khai trừ, có thể không chút kiêng kỵ mà đùa giỡn, không cần lo lắng có đôi mắt luôn từ một chỗ bí mật gần đó nhìn mình chằm chằm...
Cậu vì sao từ một thiếu niên hết sức lông bông không úy kỵ ánh mắt của bất cứ ai, biến thành một tên lính già cam chịu? Cậu vì sao từ một tài tử lang thang xem nhẹ tiền tài thế lực ,biến thành một phàm phu tục tử ham cầu danh lợi? Cậu vì sao từ một đứa con có hiếu xem trọng tình thân, biến thành một tên súc sinh bị mọi người xa lánh? ...
Hết thảy những thay đổi này, chỉ là để bảo vệ một đoạn tình cảm.
Bạch Lạc Nhân tìm theo còn đường giải cứu Cố Hải lúc trước, một đường bay xuống phía nam, cuối cùng, cậu lái đến bãi đất trống đáp xuống lúc đó. Con lừa nhỏ kia lại vẫn nằm ở đó, không biết bị bao nhiêu người đá, giẫm đạp, sớm đã khắp người lầy lội. Bạch Lạc Nhân nhặt lừa con lên, vỗ vỗ đất bên trên, mơ hồ có thể thấy được phong thái lúc đó.
Bạch Lạc Nhân lại nhặt con trai trở về.
Lần thứ hai khởi hành, lúc này, một đường hướng về phía tây.
Trong nhà đã sớm nổ tung lên rồi, tất cả mọi người đều đang tìm Bạch Lạc Nhân, lĩnh đạo doanh trại đang tìm, binh sĩ đang tìm, người nhà Bạch Lạc Nhân đang tìm, người nhà Cố Hải cũng đang tìm...
Cố Uy Đình từ lúc Bạch Lạc Nhân rời đi, đã không ngủ được một giấc ngon lành, mỗi tối vừa nhắm mắt lại chính là gương mặt tuyệt vọng của Bạch Lạc Nhân. Lúc đầu ông chỉ ám chỉ với mình, Bạch Lạc Nhân làm vậy là vì buộc ông nghe theo, chính là vì để ông rơi vào kết cuộc bị mọi người chỉ trích. Thế nhưng sau đó, suy nghĩ này ngày càng không đứng vững, ông bắt đầu rõ ràng lo lắng cho Bạch Lạc Nhân.
Ông nhớ tới năm năm trước, Bạch Lạc Nhân đến doanh trại thăm ông, đứng ở trước mặt ông thấp giọng cầu xin.
"Chú, chú có thể cho con vào trong địa đạo một chút được không? Chỉ một chút thôi."
Tối hôm đó, bên tai Cố Uy Đình luôn mơ hồ vang tiếng khóc hu hu nghe thấy lúc ban ngày.
...............
------------------[Edit:xASAx]------------------


Nhấn Mở Bình Luận