Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 94: Lái Trực Thăng Chăn Cừu.(Edit:xASAx)
****
QC: Ba co sói OK, Ốc Tiêu.
Biên soạn: YC.
*****
Lại một đêm không chợp mắt, sáng sớm, Cố Uy Đình vừa muốn đi rửa mặt, lại nghe một trận tiếng bước chân rầm rập truyền tới.
Không cần quay đầu, cũng biết người tới là ai.
Chỉ có điều không ngờ Cố Hải bình tĩnh đến vậy, bây giờ mới tới.
"Ba rốt cuộc đã nói gì với Nhân Tử?"
Cố Uy Đình ghét nhất là giọng điệu hỏi thẳng mặt ông này của Cố Hải, cho dù ông già đến nằm liệt giường, con ông cũng không nên dùng loại giọng điệu này nói chuyện với ông.
"Chỉ nói cho nó biết, ta không đồng ý hai đứa ở cùng một chỗ." Giọng Cố Uy Đình rất cứng nhắc.
Trong con người Cố Hải ẩn chứa hơi lạnh thấu xương, "Lý do gì?"
"Lý do?" Cố Uy Đình làm ướt mặt, hời hợt nói: "Cậu nói nó sinh cho tôi một đứa cháu, tôi lập tức chấp nhận nó."
Cố Hải nắm chặc nắm đấm không thể khống chế run lên, căng thẳng hồi lâu qua đi, cuối cùng bộc phát ra.
"Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ đi tìm người đẻ thay, tranh thủ trong vòng một năm sinh cho ba một trăm tám mươi đứa! Sau đó con sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt ba, đỡ cho ba khỏi cảm thấy chướng mắt!"
Chín năm rồi, Cố Uy Đình cho rằng Cố Hải đã qua cái thời rống lên trước mặt ông, thế nhưng ông phát hiện, con người trưởng thành không phải dựa vào tuổi tác, mà là dựa vào sự việc. Mấy năm nay sở dĩ cậu chín chắn rộng lượng, cũng không phải vì suy nghĩ cậu trưởng thành, chỉ là vì không tìm được động lực khiến cậu tiếp tục ngang ngược.
Một khi có động lực này, cậu lập tức sẽ kéo xuống mặt nạ giả nhân giả nghĩa, tiếp tục cùng ông đấu mồm đấu miệng, thậm chí không tiếc nói lời tổn thương người khác, không chút để ý đến thân phận làm cha của ông, không để ý tới những suy nghĩ lo lắng của ông những năm gần đây.
Lúc ý thức được điểm này, lời Cố Uy Đình nói ra càng thêm không nể mặt.
"Cậu yên tâm, đừng nói một trăm tám mươi đứa, chỉ cần sinh được một đứa, Cố Uy Đình tôi cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn cậu nữa."
Trong mắt Cố Hải lộ ra tuyệt vọng sâu sắc, lại không phải vì Cố Uy Đình không hiểu, mà là vì hạnh phúc của một đứa con trai là cậu lại thấp kém trong mắt cha mình.
"Cậu ấy vì con bỏ đi tám năm tuổi trẻ, bỏ ra cái giá xa cách người thân, mà ba thì bỏ đi cho con cái gì? Bỏ người phụ nữ bị ba bỏ mặc mười mấy năm? Bỏ ra một đoạn hôn nhân khiến con căm thù đến tận xương tuỷ? Nếu như ba cho rằng ba cho con một cái mạng, nuôi dưỡng con hơn mười năm hay là tình yêu vô tư, con đây có thể làm nhiều hơn vậy trả lại cho ba. Con cũng để cho ba nếm thử mùi vị hơn mười năm bị người khác bỏ mặc, ném cho một bảo mẫu, ném cho một xấp tiền!"
"Ở trong mắt ba, con cơ bản không phải một người có máu có thịt, có đủ nhân cách hoàn chỉnh, mà chỉ là một món đồ của riêng ba. Ba có thể vào lúc tuổi trẻ sức lớn, vì mộng đẹp của ba mà bỏ mặc gia đình, còn con thì không thể lựa chọn nghề nghiệp con mong muốn; ba có thể vào lúc sự nghiệp thành công, vì cười một phụ nữ xinh đẹp mà để con mình lưu lạc bên ngoài, còn con lại không thể cùng người con thích ở cùng một chỗ..."
"Ở trong mắt ba, ba làm cái gì cũng có lý do, còn con làm cái gì cũng là hoang đường."
"Nói trắng ra là, ba chính mượn danh nghĩa làm cha để giảng đạo đức với con! Ba là đang mượn cái quyền làm cha để đối với con muốn làm gì thì làm! Con bị đánh, bị chửi, con chịu, ai bảo con là con trai của ba chứ? Ai bảo ba ban cho con một cái mạng chứ?"
"Nhưng Bạch Lạc Nhân cậu ấy thiếu ba cái gì? Cậu ta dựa vào cái gì mà để giữ vững địa vị của ba, chạy ra chiến trường chiến đấu anh dũng? Cậu ta dựa vào cái gì mà để giữ gìn danh tiếng của ba mà liều mạng lấy mấy phần vinh dự? Cậu ấy là con của người khác! Cậu ấy chưa từng ăn một miếng cơm của nhà Cố Uy Đình ba! Cậu ấy chưa từng hưởng một chút hào quang của Cố Uy Đình ba! Nếu cậu ấy muốn Cố Hải con phản bội người thân, chỉ cần một câu nói, con sẽ lập tức đi theo cậu ấy!"
"Vì sao trái tim ba khó thể mở ra như vậy chứ?"
Nói xong những lời này, Cố Hải cũng không quay đầu lại liền đi, như là một nghi thức cáo biệt, bi tráng mà thê lương.
Tim của Cố Uy Đình nứt ra một hố lớn.
Ông lái xe tới nghĩa trang, cầm một bó hoa tươi ân cần đưa đến trước bia mộ của vợ trước.
Hoa tươi tôn lên gương mặt hiền hòa trẻ trung, nhìn chằm chằm thật lâu, lòng rốt cục yên tĩnh lại.
Những ầm ĩ bên ngoài đều đã đi xa, chỉ còn lại những hồi ức tốt đẹp hơn hai mươi năm trước này.
Cố Hải ra đời là một việc không kịp chuẩn bị, Cố Uy Đình còn nhớ rõ ánh mắt đầu tiên ông nhìn con, cũng không rõ ràng khái niệm cha con, chỉ nghĩ tới gánh nặng trọng trách trên vai.
Không ngờ, mới đó đã qua hơn hai mươi năm, ông đã đến bước xem con trai là mạng của mình rồi sao.
"Tôi thật sự làm sai rồi sao?"
Cố Uy Đình yên lặng hỏi.
------------------------------------
Máy bay trực thăng của Bạch Lạc Nhân chậm rãi đáp xuống đại thảo nguyên rộng lớn của Tây Tạng, ra khỏi buồng lái, không khí lập tức liền khác biệt. Cách chín năm, lần thứ hai đi tới nơi này, thời gian tựa như quay ngược, trời xanh nước trong, cảnh đẹp như cũ, tựa như tìm được tâm tình không sợ gian nguy, trèo đèo lội suối thưở đó.
Phóng mắt nhìn lại, cách đó không xa có một ngôi làng nhỏ, nhà ở thưa thớt, tiếng người chăn nuôi hét to lùa bầy cừu hòa tan giữa mùi khói bếp lượn lờ. Bạch Lạc Nhân cầm lấy bình nước uống ừng ực mấy ngụm lớn, bên tai đột nhiên truyền tới một âm thanh xa lạ.
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, nhất thời lại càng hoảng sợ, phía sau tất cả đều là cừu, một khuôn mặt trẻ con thô ráp đứng giữa bầy cừu, ánh mắt rụt rè nhìn cậu.
Bạch Lạc Nhân cho là cậu chặn bầy cừu của người ta, liền đi nhanh sang bên cạnh, kết quả đứa nhỏ kia đã hướng cậu đi tới, những con cừu này cũng kết thành đội xông tới.
"Nhóc có việc gì thế?" Bạch Lạc Nhân mở miệng trước.
Đứa nhỏ ngượng ngùng cười cười, chỉ chỉ máy bay trực thăng bên cạnh, giọng trong suốt hỏi: "Đó là của anh à?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
"Whoa!" Trên mặt đứa nhỏ toát ra thán phục và hâm mộ thuần khiết.
Bạch Lạc Nhân không khỏi cười cười, "Nhóc muốn tới ngồi thử không?"
Đứa nhỏ gật mạnh đầu.
"Đi theo anh!"
Kết quả đến cửa buồng lái, đứa nhỏ lại do dự không tiến thêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mấy phần cẩn thận. Có lẽ là phát hiện chiếc máy bay này so với tưởng tượng của nhóc phải lớn hơn, có lẽ là lo lắng máy bay sẽ rơi xuống, nói chung nó sợ.
"Không sao cả, rất ổn." Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai đứa nhỏ.
Dưới sự cổ vũ của Bạch Lạc Nhân, đứa nhỏ cuối cùng cũng run rẩy leo lên máy bay, ngồi vào ghế phụ lái, vẻ mặt khẩn trương. Bạch Lạc Nhân thuần thục khởi động máy bay, thân máy bay rung động một hồi, bắt đầu chậm rãi bay lên.
"A"
Bay chưa tới năm mét, đứa nhỏ bắt đầu hét lên điên cuồng, giằng co đủ hai mươi mấy giây, tai Bạch Lạc Nhân cũng sắp bị chấn động đến tê rần. Không hổ đứa nhỏ lớn lên trên cao nguyên, giọng thật sáng, phổi thật tốt.
Dần dần, đứa nhỏ không kêu nữa, ghé vào cửa sổ máy bay tò mò nhìn xuống dưới, bầy cừu của nhóc đã biến thành một dấu chấm.
"Nhóc không sợ cừu của nhóc bị người khác trộm sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Đứa nhỏ lắc đầu, "Không ai bắt đâu, chỉ có sói bắt thôi."
Bay một hồi, Bạch Lạc Nhân chậm rãi hạ máy bay xuống, đứa nhỏ hiển nhiên vẫn ngồi chưa đủ, ở trong buồng lái không muốn ra ngoài, một hồi sờ sờ cái này, một hồi sờ sờ cái kia, vẻ mặt tò mò.
"Hay là anh tặng máy bay cho nhóc hen." Bạch Lạc Nhân nói.
Đứa nhỏ kinh ngạc, "Tặng cho em?"
"Ừ." Bạch Lạc Nhân rất nghiêm túc, "Anh tặng máy bay cho em, em tặng bầy cừu cho anh, thế nào?"
Không ngờ, buôn bán lời như vậy, đứa nhỏ không chút suy nghĩ liền lắc đầu.
"Không đổi."
Bạch Lạc Nhân buồn bực, "Vì sao? Máy bay của anh đây so với những con cừu này của em giá trị hơn nhiều, em có thể mang đi bán, đủ cho em mua mấy ngàn con cừu đó."
Đứa nhỏ vẫn lắc đầu, "Bán không được."
Bạch Lạc Nhân phụt một tiếng nở nụ cười, "Nhóc thật là thật thà."
"Em không có nuôi vịt." Đứa nhỏ nói.
Bạch Lạc Nhân lại cười, cười đến ba sườn muốn rụng ra.
Đứa nhỏ cũng cười theo, còn khen Bạch Lạc Nhân một câu, "Anh cười lên thật là đẹp."
"Đi!" Bạch Lạc Nhân khoát tay lên vai đứa nhỏ, "Hai chúng ta đi chăn cừu."
Ai cũng nghĩ không ra, Bạch Lạc Nhân lại ở trên đại thảo nguyên lái máy bay trực thăng chăn cừu.
Máy bay trực thăng bay là là mặt đất, bầy cừu thì chạy bên dưới, đứa nhỏ hét to như một bài ca rung động đến tim gan, khiến Bạch Lạc Nhân nhịn không được phụ họa theo.
Buổi tối, Bạch Lạc Nhân theo đứa nhỏ đến nhà dân địa phương.
Điều kiện rất gian khổ, đồ ăn cũng rất khó nuốt, cũng may Bạch Lạc Nhân nhiều năm như vậy bình thường đóng quân bên ngoài, hoàn cảnh ác liệt gì cũng có thể rất nhanh thích ứng.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân gối cánh tay dưới đầu, quay đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh.
"Ngày mai nhóc muốn làm gì?"
Trong giọng nói đứa nhỏ lộ ra hưng phấn không che giấu được, "Chăn cừu! Ngồi máy bay! Ha ha..."
Bạch Lạc Nhân tò mò, "Mỗi ngày nhóc làm gì?"
"Chăn cừu ạ!" Đứa nhỏ không chút nghĩ ngợi nói.
"Ngoại trừ chăn cừu ra?"
Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, "Ăn, ngủ, đi vệ sinh."
Cũng như chưa nói... Bạch Lạc Nhân lại hỏi: "Nhóc không cần đi học sao?"
Nói tới chuyện này, đứa nhỏ có vẻ rất kiêu ngạo.
"Ba em nói, chỉ có đứa nhỏ không thể chăn cừu mới đi học, em vẫn chưa từng đi học."
Bạch Lạc Nhân lúc đầu đối với quan niệm này tỏ vẻ khá khó hiểu, sau đó đột nhiên nhận ra, đây mới là thông minh nha! Thay vì để con cái ra ngoài chịu đựng gió táp mưa sa, bị xã hội bào mòn đến không còn chút cặn, còn không bằng ngay từ đầu đã chạy giữa đất trời, từ nay về sau suốt đời làm bạn với đơn thuần và vui vẻ.
Hôm sau, Bạch Lạc Nhân lại lái máy bay trực thăng đi chăn cừu, một lần thả lỏng này liền thả lỏng ba ngày.
.............
---------------[Edit:xASAx]-------------