Tiểu Phong Dâm Đãng
Phiên Ngoại: Động phòng vô cùng náo nhiệt. (Hải Nhân)
1 Thần giao cách cảm.
****
Tiệc tối kết thúc, thời khắc động phòng đã đến.
Châu Lăng Vân, Cố Dương, Dương Mãnh, Vưu Kỳ, Lưu Xung Đồng Triết, Diêm Nhã Tịnh....... Cả đám theo đuôi Cố Hải và Bạch Lạc Nhân vào phòng tân hôn của bọn họ, cũng chính là ổ nhỏ năm đó của hai người, đã được sửa sang qua, hai người phải ở đó qua một đêm vô cùng không bình thường.
Cố Hải và Bạch Lạc Nhân từ thang máy đi ra, vừa cầm chìa khóa mở cửa phòng, kết quả phát hiện cửa phòng không mở được. Mặt Bạch Lạc Nhân liền biến sắc, vội vàng quay sang nói với Cố Hải," Nhanh, mau tìm một cây kim nhỏ, của phòng của chúng ta bị động tay chân."
Cố Hải sờ soạng thật lâu trên người, rốt cuộc mới lấy ra một cây lấy ráy tai đưa cho Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân liền dùng cây lấy ráy tai không ngừng móc móc ổ khóa, Cố Hải thấy chữ số thang máy ở sau lưng không ngừng tăng lên, vì vậy liền sốt ruột thúc giục ở bên cạnh,"Mau lên, bọn họ đến tầng năm rồi, tầng tám, tầng mười....."
Chữ số vừa nhảy đến tầng 18, cổ tay Bạch Lạc Nhân lắc một cái, cánh cửa rốt cuộc cũng được mở ra.
Cùng lúc đó, thang máy sau lưng cũng truyền đến tinh tinh một tiếng.
Bảy người cùng nhau xông ra.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải nhảy vội vào trong phòng, cấp tốc đóng cửa lại, đáng tiếc bảy người này đã chen chúc tới cửa. Cánh cửa vẫn bị chừa lại 1 khe nhỏ không khép lại được, bên ngoài lại bị 1 lực vô cùng lớn kéo ra. Bạch Lạc Nhân và Cố Hải liều mạng bảo vệ phòng cưới của bọn họ, nhưng phía bên ngoài bảy người kia càng tận hết sức lực muốn xông vào.
Cuộc chiến không cân sức giữa hai và bảy, kết quả như thế nào hoàn toàn có thể định được.
Sáu người đàn ông và một người phụ nữ, mặt mang theo nụ cười âm hiểm mà xông vào ổ nhỏ của hai người, đêm động phòng náo nhiệt chính thức bắt đầu.
Rất nhanh, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải bị mọi người lột chỉ còn hai cái quần lót, trần truồng mà chờ bảy người kia xử lý. Bạch Lạc Nhân vẫn còn may mắn, hắn và Vưu Kỳ, Dương Mãnh không thù không hận, thảm nhất phải kể đến Cố Hải, cả bảy người này đều có một lần ghi hận trong lòng với cậu ta, hận cũng không nhiều nhưng đủ để bây giờ cùng nhau đến đòi nợ.
"Khụ khụ...." Châu Lăng Vân ý bảo tất cả mọi người bình tĩnh," Chúng ta cứ dựa theo việc thương lượng trước đó mà quyết xem thứ tự trước sau, trò đầu tiên là thử thách thần giao cách cảm, quy tắc cụ thể thế nào do Lưu Xung tuyên bố."
Một trận tiếng vỗ tay truyền đến.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải vô cùng ăn ý ném qua ánh mắt khinh bỉ.
Lưu Xung đọc to rõ ràng,"Binh sĩ nén dùng điện thoại....Ặc...." Cảm giác không thích hợp cho lắm, ngay lập tức đưa tờ giấy bỏ vào túi quần, sợ hãi nhìn Châu Lăng Vân,"...... Cầm nhầm tờ giấy." Nói xong lại sốt ruột vội vàng luống cuống lục lọi một tờ giấy khác.
Châu Lăng Vân trầm mặt mở miệng,"Trở về cậu đi từng ký túc xá binh sĩ lục soát tìm mười chiếc điện thoại, thiếu bao nhiêu chiếc thì tự mình bỏ tiền ra mua về, tóm lại nộp cho tôi 10 chiếc."
Vẻ mặt Lưu Xung buồn khổ gật đầu.
Dương Mãnh ở bên cạnh vụng trộm mỉm cười, Vưu Kỳ phụ trách quay video, ống kính vừa mới mở ra, liền chụp ngay cái vẻ mặt hả hê này của Dương Mãnh. Cậu ta quyết định sau khi về sẽ biên tập video này thành một clip mừng đêm động phòng náo nhiệt này, ảnh bìa sẽ dùng gương mặt thiếu đạo đức này của Dương Mãnh để thể hiện tâm tính bỉ ổi của bảy người bọn họ.
"Quy tắc đại khái là thế này, chúng tôi sẽ ra một câu thành ngữ, một trong hai cậu sẽ nhìn và ra hiệu cho người còn lại đoán. Đoán đúng thì cho qua, đoán sai thì sẽ dùng đầu thuốc châm một lỗ lên quần lót của các cậu. À tất nhiên, đến lúc đó chúng tôi sẽ đem đầu thuốc cắm trong chậu hoa, người bị phạt của các cậu sẽ bị che hai mắt lại, người còn lại sẽ chỉ huy người bị phạt điều chỉnh quần lót đụng vào đầu thuốc, trên quần lót phải thủng một lỗ mới được tính."
Bạch Lạc Nhân kháng nghị,"Như thế sẽ bị bỏng mất."
"Nếu như hai cậu thần giao cách cảm tốt, tim của cậu ta sẽ mách bảo chỉ huy cậu di chuyển sao có chừng mực chuẩn xác, chắc chắn sẽ không để cậu bị bỏng. Nếu như cậu bị bỏng, như vậy chứng minh hai cậu không ăn ý." Cố Dương đứng ở bên cạnh tay chống hông nói giỏi hơn làm..
Cố Hải cổ vũ Bạch Lạc Nhân,"Yên tâm, cho dù trả lời sai, tôi cũng sẽ không để cho cậu bỏng mông, huống chi hai chúng ta khẳng định trả lời không thể sai."
Nói xong lại quay sang hỏi giám sát viên Diêm Nhã Tịnh,"Có hạn chế thời gian không?"
"Tạm thời thì không có." Diêm Nhã Tịnh nói.
Bạch Lạc Nhân nheo lông mày,"Cái gì gọi là tạm thời không có?"
Người ghi chép biên bản Đồng Triết lên tiếng,"Chờ đến khi cậu vượt quá thời gian chúng tôi sẽ nhắc cậu."
Châu Lăng Vân tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu.
Thành ngữ đầu tiên, Bạch Lạc Nhân ra hiệu, Cố Hải đoán.
"Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên." ( Trong ba người đi cùng chắc sẽ có 1 người để ta học hỏi.)
Cái này giản đơn.......... Trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm suy nghĩ, đầu tiên cậu kéo Cố Hải đến bên cạnh, sau đó lại kéo Châu Lăng Vân đến, lôi hai người đi một đoạn. Sau đó cung tay làm lễ quay sang Châu Lăng Vân cúi xuống chào, nháy mắt nhìn Cố Hải, vẻ mặt Cố Hải lơ mơ không rõ. Sau đó Bạch Lạc Nhân lại bắt Cố Hải cung tay làm lễ rồi cúi chào Châu Lăng Vân.
Cố Hải bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Nhị long hí trư (châu)!" ( Song long vờn châu)
[trư:zhu (con heo), đồng âm với châu: zhu (châu báu).]
Trả lời xong, Cố Hải còn tự cho là đúng mà ngoắc ngoắc khóe miệng, giống như biểu dương IQ cao vút của mình, ngay cả thành ngữ hài cũng có thể đoán ra. Kết quả đến khi cậu ta quay đầu lại, tất cả mọi người đều cười như mắc dại, camera trong tay Vưu Kỳ không ngừng run run, Dương Mãnh cười đến mức đau thắt ruột. Đến Cố Dương ngày thường chả bao giờ thấy anh ta cười, lúc này thậm chí cũng không kiềm được, tay to nện lên ngực Cố Hải khen,"Cậu thật sự quá tài!"
Mặt của Châu Lăng Vân xanh xám cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Lưu Xung cười nhắc nhở,"Thủ trưởng, theo quy tắc thì anh là người chỉ huy."
Lúc này Châu Lăng Vân móc một cây xì gà cỡ lớn ra, châm lửa rồi cắm vào trong chậu hoa.
Ông thật đúng là ân sư của tôi..... Trong lòng Bạch Lạc Nhân âm thầm mắng chửi.
Sau khi mắt bị bịt kín, Cố Hải đi tới bên chậu hoa, cậu chọn kiểu chống đẩy, thông qua bụng dưới để tiếp cận tàn thuốc. Bởi vì lực khống chế cánh tay của cậu tương đối mạnh, có thể kiểm soát được lực độ, không để nóng quá mức vào da thịt.
Theo Cố Hải suy nghĩ, cậu muốn tàn thuốc châm vào phía sườn lưng, vì bộ vị này không ảnh hưởng đến cơ thể như những chỗ khác, đó là lựa chọn tốt nhất.
Bạch Lạc Nhân bắt đầu ở bên cạnh cẩn thận từng li từng tí chỉ huy Cố Hải.
" Phía trước, lên phía trước một xíu...... tiếp tục qua trái một chút, đúng, hai tay của cậu có thể giữ mà, rồi từ từ di chuyển xuống dưới, bây giờ cậu chỉ còn cách tàn thuốc một cm....." Bạch Lạc Nhân đổ mồ hôi hột," Cậu cứ thế di chuyển một chút một, cảm thụ được nhiệt độ không? Đúng rồi, vị trí đó chính là tàn thuốc, cẩn thận..... Cẩn thận........"
Dưới sự kết hợp ăn ý của cặp phu phu, Cố Hải thành công để quần lót của mình tiếp cận với tàn thuốc, vèo một cái cậu liền tránh ra, động tác tương đối dứt khoát đẹp mắt, chỉ thấy viền quần lót bị cháy một lỗ thủng nhỏ, da thịt bên trong không hề hao tổn gì.
Cố Hải rất có cảm giác thành tựu mà đứng lên, lấy tay cởi bịt mắt ra, cùng lúc đó, hạ thân mát lạnh.
"Ha ha ha ha......"
Mấy người đàn ông một trận cười to điên cuồng.
Diêm Nhã Tịnh cấp tốc quay ngoắt đi chỗ khác.
Đại tài tử Cố Hải của chúng ta, cậu ta đã hun cho dây lịt quần lót đứt, quần lót không giữ được trong nháy mắt liền bị bung ra, chiếc quần rơi xuống cổ chân.
"Mau mau đọat lấy quần lót của cậu ta!" Cố Dương âm hiểm hô một tiếng.
Bạch Lạc Nhân vội vàng xông tới, đầu tiên là đè lên quần lót của Cố Hải, sau đó ba bốn người đàn ông xông tới, tranh giành túm lấy quần lót của Cố Hải. Bạch Lạc Nhân gắt gao nắm lấy quần lót Cố Hải không buông tay, giống như dã sói hung hãn chống lại mấy con sắc lang, tức giận quát lên,"Các người chưa được nhìn chim to bao giờ hả? Sao phải nhìn của cậu ấy hả?"
"Chưa thấy qua cái lớn như vậy." Dương Mãnh hề hề cười. ><
Quần lót Cố Hải đã bị mọi người kéo rách, trên mặt còn mang theo vui vẻ trắng trợn, người ta cười cậu, cậu cười Bạch Lạc Nhân. Lần đầu thấy Bạch Lạc Nhân gấp gáp như vậy che chở cho cậu, trong lòng vui vẻ thậm chí không nghĩ được gì. Khi kết hôn quả nhiên sẽ khác, biết ai là người một nhà, biết giữ gìn ông xã của mình.
Ồn ào một trận, Cố Hải dùng kim băng ghim quần lót lại, bắt đầu câu thành ngữ thứ hai.
Lần này đến lượt Cố Hải ra hiệu, Bạch Lạc Nhân đoán.
"Dì dà wù bó...." ( Đất rộng của nhiều.) [Địa đại vật bác]
Thành ngữ có khó thế nào đi nữa nếu có thể mở miệng ra hiệu thì còn có thể đoán ra, nhưng dùng ngôn ngữ cơ thể để diễn tả một câu thành ngữ, thực sự có chút khó.
"Được chưa hả?" Cố Dương lên tiếng,"Không được liền trực tiếp chuẩn bị tàn thuốc nhỉ?"
Bạch Lạc Nhân cho Cố Hải một ánh mắt khích lệ, cậu phải tin tưởng trình độ ăn ý của hai ta, bất kể tối nghĩa thế nào tôi cũng có thể hiểu cậu định nói gì.
Thế là, Cố Hải đưa tay của Bạch Lạc Nhân đặt lên Tiểu Hải Tử, sau đó lại đem tay cậu bỏ ra, lắc đầu tỏ vẻ không được.
Bạch Lạc Nhân trầm tư mặc tưởng một lát, trước mắt sáng ngời.
"Dì dà wù bó." ([Đệ đại vật bột] phát âm như: đất rộng của nhiều. nghĩa: chim to nhưng không cương được.)
Lời vừa nói ra, Cố Hải liền ôm Bạch Lạc Nhân, cậu quả nhiên là tâm can của tôi, rất con mẹ nó hiểu tôi! !
Mọi người đều kinh sợ, cái này cũng có thể hả?
Bạch Lạc Nhân may mắn tránh khỏi khó khăn, thành ngữ tiếp theo, lại đến phiên Cố Hải đoán.
"Wú jī zhī tán...." (Chuyện vô căn cứ) [ Vô kê chi đàm]
Trong lòng lặng lẽ lẩm bẩm, hai người tư duy theo quán tính, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người, vừa vặn nhìn về phía đũng quần Dương Mãnh, sau đó gian tà cười đi tới.
Dương Mãnh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Bạch Lạc Nhân liền đem tay của Cố Hải ấn vào đũng quần Dương Mãnh.
"Wú jī* zhī tán!" Ngay thức khắc Cố Hải trả lời. (Không có chim đang tám chuyện)
[* Trò đoán thành ngữ của TQ, có trò ra câu hỏi," Một đám thái giám đang nói chuyện phiếm là câu thành ngữ gì?" Thái giám ở đây ý chỉ không có chim ( [ wújīzhītán] = Vô kê chi đàm).]
Trong nháy mắt Dương Mãnh liền ngây ngẩn cả người.
Sau đó một trận tiếng cười, camera của Vưu Kỳ thậm chí cũng rơi cả xuống đất, quá con mẹ nó khôi hài!
Hai má Dương Mãnh căng đến độ suýt nổ tung, ai nói tôi không có chim? Chẳng qua là chim của tôi thâm tàng bất lộ thôi! Nếu thực sự mà vạch ra, thì tuyệt đối hù chết các người! Nói đến đây, cũng không thể nói Dương Mãnh ngạo mạn được. Vì lúc cậu còn nhỏ, chim cậu cũng giống như chim mấy cậu bé đồng trang lứa khác, bọn họ thường đứng thành một hàng so xem nước tiểu ai bắn xa nhất, Dương Mãnh bắn nước tiểu luôn xa hơn mọi người. Đến khi dậy thì, cậu vẫn còn cảm thấy chim của mình là loại cường hãn nhất thế giới.
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đập tay thể hiện sự ăn ý.
Thành ngữ tiếp theo, lại đến phiên Bạch Lạc Nhân đoán.
"Phu xướng phụ tùy." * [ Chồng hát vợ bè: Chồng làm gì, vợ cũng làm theo.]
Cố Hải suy nghĩ một chút, liền kéo Đồng Triết và Diêm Nhã Tịnh qua.
Đầu tiên là lấy tay bóp hai gò má Đồng Triết lại, miệng Đồng Triết bị bóp méo xệch, giọng của Đồng Triết phát ra không rõ ràng. Sau đó lại nắm lấy hai gò má Diêm Nhã Tịnh, lại đem miệng cô bóp lại, ép cô phải phát ra tiếng ô ô.
Dựa theo tư duy bình thường, chứng kiến cảnh như vậy, Bạch Lạc Nhân có thể đoán được tám chín phần mười.
Quan trọng là suy nghĩ của cậu đã bị Cố Hải bóp méo.
Thành ngữ phu xướng phụ tùy này chợt lóe lên trong đầu Bạch Lạc Nhân, sau đó thì lượn lẹo theo cách tư duy không bình thường.
"Ông nói gà bà nói vịt! !"
Phụt một tiếng, nước trong miệng Cố Dương phun ra.
Thành ngữ này đoán cũng quá lệch đi!
Trong phòng lại bùng lên một trận tiếng cười.
Đồng Triết trực tiếp móc một điếu thuốc ra.
............
*****[Tiểu Phong Gia Trang]******