Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 38: Cậu không trị được cậu ta? (By-Tiểu Phong dâm đãng)
*******************************************************************************************
KHÔNG CHIA NHỎ RA NỮA ĐÂU.......chứ 1 chương ngắn xong cứ chia ra up, phiền lắm...
Mai là ngày vô cùng bận đây.. :))
Bị ức chế.. rất rất ức chế với bản thân mình... :)))
Biên soạn: Hồ Nhật Hoàng.
**********************************************************************************************
Trước khi ăn cơm, Bạch Hán Kỳ vẫn luôn nhìn sắc mặt của Bạch Lạc Nhân, trong lòng không ngừng hối hận. Làm sao mình lại đồng ý chứ nhỉ? Làm sao ngay cả câu từ chối tổn thương người khác mình cũng không nói được? Bây giờ thì hay rồi, vì một lúc vui vẻ, làm con trai bảo bối tức giận rồi.
"Hay là, ba bảo ông bà nội ở trong phòng ăn cơm, ba chúng ta ra bên ngoài ăn nhé."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân càng khó coi,"Dựa vào cái gì mà bắt ông bà nội con ăn cơm một mình? Ông nội con làm sao mà có thể tự gỡ cá mà ăn được? Cho dù có muốn đuổi người khác cũng không thể đuổi người nhà mình, bảo cậu ta một mình bưng bát đũa ra sân ăn đi, ai bảo cậu ta muốn ở lại."
"Người ta là khách, sao con có thể như vậy được hả?"
Bạch Lạc Nhân xoay người đi dọn bát đĩa không để ý tới Bạch Hán Kỳ.
Bạch Hán Kỳ thở dài, đi vào phòng ông bà Bạch, cố ý căn dặn bà nội Bạch đừng nói chuyện, ông nội Bạch lúc ăn cơm thì ăn chậm một chút cẩn thận một chút, để tránh sặc.
Một nhà bốn miệng ăn, lại thêm Cố Hải một người, tổng cộng là năm miệng ăn, chen chúc ở bên cạnh cái bàn vuông.
Đồ ăn trên bàn rất phong phú, ngoại trừ cá hầm ra, Bạch Hán Kỳ còn xào hai đĩa đồ ăn, tuy rằng nhìn có vẻ khó coi, nhưng mùi vị cũng vẫn có thể nuốt được.
Đây là một bữa cơm nhà trầm mặc nhất.
Ban đầu bà nội Bạch rất thích nói, nhưng bởi vì con trai hạ lệnh cấm, nên một lời cũng không dám nói. Đôi mắt nhỏ quay tròn nhìn cái này, nhìn cái kia, vẻ mặt dè dặt. Nhưng mà có thể thấy được, bà rất thích người bạn này của cháu trai, dù không thể nói, nhưng đồ ăn có thể gắp cho cậu, bà nội Bạch gắp thức ăn để vào bát của Cố Hải, sau đó toét miệng nhìn cậu cười. (Cười đau ruột, đáng yêu vãi)
Cố Hải cũng rất thích bà nội Bạch, sau khi cậu lên sáu tuổi thì bà nội cậu liền mất, ấn tượng duy nhất của cậu ta đối với bà nội của mình chính là bà chuyên chải tóc của mình bóng loáng, Cố Hải đoán rằng bà cậu nếu còn sống, cũng sẽ không hiền lành giống bà nội Bạch như vậy.
Để tỏ lòng tôn kính, Cố Hải cũng gắp một miếng cá cho bà nội Bạch.
"Bà nội bà ăn đi ạ, tự cháu gắp cũng được."
Bà nội Bạch không ngừng gật đầu, bà muốn biểu đạt lòng cảm kích của mình, nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể khó chịu mà a.. a hai tiếng.
Sắc mặt của Cố Hải thay đổi, thừa dịp Bạch Hán Kỳ nói chuyện với bà nội Bạch liền, nhỏ giọng quay sang Bạch Lạc Nhân hỏi,"Bà cậu.....là bị câm hả?"
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa cầm bát cơm đập lên đầu Cố Hải.
"Bà cậu mới bị câm đấy!"
"Bà nội tôi sớm không còn."
Bạch Lạc Nhân vừa gắp một miếng cá vào bát, nhìn thấy ông nội Bạch mắt lom lom nhìn mình, không thể làm gì khác hơn là không để ý đến Cố Hải, đem miếng cá gỡ xương rồi gắp cho ông nội Bạch. Trước đây ông nội Bạch tự mình cũng có thể gỡ được cá ăn, nhưng không thể nào gỡ được hết xương, tám chín phần cũng sẽ hóc. Đầu lưỡi của ông nội Bạch không lanh lẹ, nuốt được miếng cơm cũng rất mất sức, chỉ cần đồ ăn khô dễ mắc lại, nhất định sẽ đem thức ăn trong miệng đều ho khoạc ra, lo lắng sẽ làm khách không được tự nhiên, ông nội Bạch vẫn cố gắng ăn rất cẩn thận.
Cố Hải nhìn thấy bản thân Bạch Lạc Nhân chưa ăn bao nhiêu, vẫn luôn chăm sóc ông bà, trong lòng có chút xúc động. Cậu ta gắp một miếng cá đến bát mình cũng học theo Bạch Lạc Nhân gỡ xương miếng cá cẩn thận, sau đó gắp bỏ vào trong bát Bạch Lạc Nhân. Đây là lần đầu tiên Cố Hải làm chuyện như thế này, cậu ta cũng từng nói với người khác rằng, nếu như có một cô gái, mà khiến cho cậu bằng lòng tự tay mình gỡ xương cá cho, thì người phụ nữ này nhất định cậu sẽ lấy làm vợ, đáng tiếc, lần đầu tiên rốt cuộc lại gỡ cho một chàng trai.
Bạch Lạc Nhân vừa mới gắp miếng cá cho ông nội Bạch, kết quả phát hiện trong bát mình cũng có một miếng.
Ngay cả Cố Hải không mở miệng nói, Bạch Lạc Nhân cũng biết là ai gắp cho mình.
Từ lúc bắt đầu ăn đến bây giờ, trong lòng Bạch Lạc Nhân vẫn luôn nghẹn khuất, cho đến giờ phút này, tâm tình của cậu mới đỡ hơn một chút.
Ánh mắt của Cố Hải luôn luôn liếc qua chỗ Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân nhai hai miếng, nheo lông mày nhìn về phía Cố Hải.
"Còn rất nhiều xương, gỡ cũng như không gỡ!"
Fuck...... Trong lòng Cố Hải gào lên một tiếng, cậu thật đúng là con nhà lính tính nhà quan! Kiếp trước Cố Hải tôi thiếu nợ cậu.? Làm bao nhiêu việc cho cậu như thế, cậu còn bạc bẽo với tôi như thế hả?
Trong lòng Bạch Lạc Nhân không khỏi vui vẻ một chút, cậu ta đương nhiên biết Cố Hải đang suy nghĩ gì.
Bữa cơm rất nhanh kết thúc, vẫn luôn hài hòa, cho đến khi ông nội Bạch khụ một tiếng.
Bạch Hán Kỳ biến sắc, muốn đỡ ông nội Bạch dậy, đáng tiếc đã quá chậm. Ông nội Bạch chỉ cần tằng hắng một cái, thì chứng tỏ ông đã bị sặc, cơm trong miệng, thịt cá tất cả đều phun ra, phun toàn bộ lên bát cơm trên bàn, đem toàn bộ đồ ăn ngon trên bàn phá hủy hoàn toàn.
Khuôn mặt Bạch Hán Kỳ căng thẳng, mang theo vài phần quan tâm trách cứ.
"Không phải bảo ba ăn chậm một chút hay sao?"
Hiện tại Cố Hải đã biết rõ, vì sao Bạch Lạc Nhân sống chết cũng không để cho mình ở lại ăn cơm.
Chuyện không xảy ra, trong lòng Bạch Lạc Nhân có chút lo lắng, sau khi xảy ra, tâm tình ngược lại thì rất bình tĩnh. Cậu ta vẫn ung dung đứng lên, cầm giấy vệ sinh, cẩn thận tỉ mỉ lau miệng cho ông nội Bạch, trong lúc này không có nhìn Cố Hải, cậu ta không muốn nhìn thấy người ngoài nhìn ánh mắt khác thường với người thân của mình. Mặc dù tiếp theo Cố Hải không ăn nữa, Bạch Lạc Nhân cũng sẽ không giải thích với cậu ta một câu.
Bạch Lạc Nhân lau sạch sẽ cổ áo của ông nội Bạch, vừa muốn xới cho ông một bát cơm nữa, liền thấy một cánh tay đưa đến.
"Cho ông nội uống một ngụm nước đi."
Cố Hải cầm trong tay một chiếc cốc.
Bạch Lạc Nhân không nói gì, nhận lấy cốc nước đưa cho ông nội Bạch.
Trong lúc đó, Cố Hải mới nhận ra một điều, lúc đầu cùng Bạch Hán Kỳ trò chuyện. Bà nội Bạch nghe rất cao hứng, hai má cong đỏ bừng, càng ngày càng hăng hái. Quả thật bà có điều muốn nói mà! Dù là nói một chữ tốt, cũng đừng để kìm nén bà như thế chứ!
"Cháu nội của bà rất lợi hại, trong lớp không ai dám chọc tức cậu ta."
Cố Hải giống như là trêu chọc con nít, quay sang bà nội Bạch giơ ngón tay cái lên.
Ánh mắt của bà nội Bạch đột nhiên thì mở to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Hải.
"Ngay cả cháu cũng không trị được nó hả?"
"A......"
Bà nội Bạch ý thức được mình mở miệng nói chuyện, nhất thời bối rối một trận, hai tay che miệng, mắt không ngừng nhìn Bạch Hán Kỳ.
Cố Hải bị bộ dạng đáng yêu của bà nội Bạch chọc cười.
"Đúng ạ, cháu cũng không trị được cậu ấy."
..........
********************************************************************************************