Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 50: Sao lại cố ý rơi vào cậu ta? (By-Tiểu Phong dâm đãng)
**********************************************************************************************
Tối hôm nay trăng rất sáng, đèn đã tắt, tất cả mọi thứ trong phòng vẫn rõ ràng như vậy. Hai người chen chúc trên một cái giường, Cố Hải ngủ ở vị trí sát cửa sổ, đầu hơi nghiêng là có thể thấy ánh trăng treo ở trên ngọn cây.
"Chưa tới hai ngày nữa chính là mười lăm tháng tám." Bạch Lạc Nhân thì thầm một câu.
Ánh mắt của Cố Hải liếc về phía Bạch Lạc Nhân, mặt của cậu nửa sáng nửa tối, ánh trăng chiếu lên đường cong hài hòa trên khuôn mặt cậu. Con mắt ngày thường luôn luôn lạnh lùng sắc bén lúc này cũng có phần dịu dàng hơn, tốc độ chớp mắt cũng bắt đầu chậm lại, cậu ta cũng nhìn chằm chằm vào một góc khoảng không tĩnh lặng.
"Hôm nay chủ nhiệm lớp tìm cậu có việc gì?"
"Mười lăm tháng tám nhà cậu sẽ làm gì?"
"....."
Đồng thời hỏi ra hai vấn đề, làm cho bầu không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.
Cố Hải vừa chờ đợi Bạch Lạc Nhân trả lời, vừa ở trong đầu suy nghĩ đáp án, cậu ta phát hiện mình nói dối thân phận như thế này thật khó chụ. Có một câu nói dùng cho tình cảnh hiện tại của cậu rất thích hợp, nếu vô tình nói dối một câu,thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy. Cậu ta sợ ngày nào đó nói không khớp, bị Bạch Lạc Nhân nhìn ra đầu mối, đến lúc đó có thú nhận đi chăng nữa, hậu quả khẳng định càng nghiêm trọng hơn.
Huống hồ, cậu ta không thể nào ở đây trốn tránh cả đời được.
Cho dù cậu không quay về tìm Cố Uy Đình, Cố Uy Đình cũng sẽ tìm cậu bắt về. Nếu cậu ta không phản kháng, thân phận lập tức sẽ bại lộ, nếu cậu ta phản kháng, dư luận xôn xao ầm ĩ , thân phận sẽ bại lộ càng triệt để hơn.
Cho nên đi như thế nào, cũng là một con đường chết.
Cậu ta phải mau chóng giành được tín nhiệm của Bạch Lạc Nhân, khi mà tình cảm bạn bè của cậu và Bạch Lạc Nhân bắt đầu vững chắc thì sau đó sẽ đem chân tướng sự thật từ từ nói cho Bạch Lạc Nhân.
"Trước đến giờ nhà tôi đều không tổ chức trung thu, nhiều lắm thì mua một cân bánh trung thu."
Bạch Lạc Nhân liếc mắt quét Cố Hải một đường, từ trên người của Cố Hải cậu ta thấy được một loại khí chất đặc biệt, loại khí chất này, điều không phải một dân nghèo tầm thường có thể phát ra được.
Cố Hải nghiêng người sang, giữ cánh tay sau gáy, rất húng thú nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Nhà cậu thì sao?"
Bạch Lạc Nhân cười nhạt, "Thì cũng ăn bánh trung thu."
Cố Hải nhìn thấy nụ cười của Bạch Lạc Nhân, đoán rằng cậu ta nhất định thích ăn bánh trung thu.
"Cậu thích ăn bánh trung thu nhân gì?"
"Trứng muối hạt sen đỗ xanh."
"Sao cậu có thể ăn cái nhân bánh đó được hả?" Cố Hải tỏ vẻ không giải thích được,"Ngọt không phải ngọt, mặn không phải mặn, ăn ngấy kinh lên được."
Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải một cái,"Vậy cậu thích ăn nhân bánh như thế nào hả? Nói tôi nghe một chút."
"Nhân cá hố*"
(*Tên một loại cá biển)
"Nhà cậu có bánh trung thu nhân cá hố hả?" Bạch Lạc Nhân dở khóc dở cười,"Sao cậu không nói luôn nhân bánh thịt cừu hả?"
"Nhân bánh thịt cừu ăn mùi gây lắm!"
Bạch Lạc Nhân nhịn không được cười lên, ánh trăng phả vào nụ cười của cậu, thật say lòng người.
"Bạch Lạc Nhân."
"Hử?" Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn về phía Cố Hải.
Cố Hải quay lưng lại với ánh trăng, đường viền ánh mắt lại càng tối và sâu hơn.
"Kỳ thực tôi không phải người như thế này."
Bạch Lạc Nhân lãnh đạm đáp lại một câu,"Vậy cậu là người như thế nào?"
"Tôi là một người rất đứng đắn."
Với điều kiện là trước khi gặp cậu, mấy chữ này Cố Hải đã quên bổ xung vào.
"Cố Hải, sau này lời như vậy đừng nói nữa, cậu muốn nói cậu là một cô gái, có lẽ tôi sẽ tin."
"......"
Hít lấy vài hơi, cuối cùng Cố Hải cũng đem những lời này tiêu hóa hết. Cậu ta thấy Bạch Lạc Nhân đã lật mình quay lưng lại với mình, thầm nghĩ cứ thế để cậu ta ngủ thì không được, vấn đề quan trọng nhất còn chưa nói mà.
"Rốt cuộc hôm nay giáo viên tìm cậu có chuyện gì?"
Bạch Lạc Nhân đem thân thể quay lại một chút,"Ngày hôm nay cậu ở lại đây không phải chỉ vì muốn hỏi tôi chuyện này chứ hả?"
"Không phải, tôi sợ cậu giấu ở trong lòng sẽ ngột ngạt khó chịu."
Trong lòng Bạch Lạc Nhân dâng lên một cảm giác không giải thích được, một dạo cậu ta rất nghi ngờ mưu đồ Cố Hải đối với mình. Lúc cậu và cậu ta đối đầu nhau, Cố Hải xuất ra bao nhiêu phương pháp biến hóa để chỉnh cậu, giống như thù hận tích cóp mấy đời ấy, nhưng bây giờ cậu ta lại tốt với mình không thể tưởng tượng nổi, giống như kiếp trước thiếu nợ mình ấy.....
Mượn chuyện ngày hôm nay mà nói, bản thân Bạch Lạc Nhân cho là mình che giấu rất khá, bất luận là ai đều không thể nhìn ra, Bạch Hán Kỳ chưa từng nghi ngờ, nhưng Cố Hải đã nhìn ra được.
Có đôi khi, Bạch Lạc Nhân nghĩ Cố Hải như tên thần kinh, nhưng đối mặt với tên thần kinh này, cậu ta lại luôn có một loại tin tưởng không rõ. Nếu đêm đó say rượu đến nôn ói, những lời nói trong lòng được nói hết ra coi như là trùng hợp đi, bây giờ bộc lộ hết tâm sự khó chịu ra, thì cũng không lừa được người khác.
Bất kể đã từng hoài nghi cái gì, hiện tại vào giờ khắc này cũng không quan trọng, cậu ta cần một tri kỷ.
"Tôi đã nói qua với cậu, mẹ tôi đã tái hôn chưa?"
Cố Hải gật đầu,"Nói rồi."
"Hôm nay người đàn ông đó đến tìm tôi, muốn tôi dọn qua ở cùng với bọn họ."
"Cậu đồng ý rồi hay sao?"
Bạch Lạc Nhân hỏi ngược một câu,"Cậu nghĩ tôi có thể đồng ý hay sao?"
Không hổ là anh em của tôi!...... Cố Hải âm thầm tỏ vẻ khẳng định, bọn họ có cảnh ngộ giống nhau, nên cùng chung kẻ thù.
"Làm cho tôi không thể chịu được chính là giọng điệu nói chuyện của ông ta, ông ta so sánh con ông ta với tôi, đem con của ông ta khen giống như đóa hoa, dùng cái đó để làm nổi bật tầm nhìn hạn hẹp của tôi. Cậu biết không? Tôi ghét nhất loại người như vậy, ăn nói huênh hoang, giống như trên đời này người phía dưới đều là thuộc hạ của ông ta, cũng đều phải nghe ông ta sai khiến!"
Chết tiệt....... Cố Hải túm ga đệm mỏng manh, lời này thực sự là đâm trúng tim của cậu.
"Tôi cũng thấy loại người như vậy rất phiền, không cần để ý tới ông ta nữa!"
Giọng nói Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt,"Chính là tôi không thể nuốt chôi cái khẩu khí kia."
"Nếu cậu thật sự nuốt không trôi khẩu khí kia, cậu liền nguyền rủa ông ta, nguyền rủa con của ông ta ngày mai sẽ bị xe đụng tàn phế!"
Ầm một tiếng, một món đồ đạc từ trên tường rớt xuống, trực tiếp nện lên chân Cố Hải.
"Ai u, này, chuyện gì xảy ra thế?"
Bạch Lạc Nhân vội vàng bật đèn.
Chiếc đồng hồ cũ treo trên tường hơn ba mười năm, bây giờ không biết làm sao lại thế đột nhiên liền rớt xuống, vô tư vừa vặn đập vào chân trái Cố Hải. Nếu không phải thân thể Cố Hải khỏe mạnh, sức nặng mười mấy cân này thật đã làm cái chân này của cậu thành tàn phế.
Cố Hải nheo lông mày,"Cậu đúng là cố ý hả? Làm sao mà hôm đầu tiên tôi đến đây ngủ nó liền rớt xuống?"
Bạch Lạc Nhân cười không khép được miệng, cái gì mà thiếu tướng, cái gì mà cha dượng, toàn bộ đều ném ra đằng sau, tất cả đều bị chuyện xui xẻo của Cố Hải bóp chết.
Cậu nói xem, cái đồng hồ treo hơn ba mươi năm, đã có lần nào rơi xuống người tôi đâu?
..............
(Ngủ ngon! )