Quyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 90: Một đêm điên cuồng mê loạn. (Edit:Tiểu Phong dâm đãng)
* * *
Trong ánh mắt của Bạch Lạc Nhân mang theo tức giận lại cảm động, bài xích lại quấn quýt, cậu ta cảm giác việc mình đến đây là một sai lầm, nếu như Cố Hải dùng loại thái độ này đối với cậu, cậu ta thà rằng về nhà còn hơn.
Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân đứng dậy đi ra ngoài cửa, trái tim bị nhéo một cái thật hung ác, sao tôi có thể cho phép cậu về hả? Cậu thích mềm không thích cứng, chuyện này đặt vào trên người ai có thể bình tĩnh được hả? Bây giờ chính là lúc cậu cần tôi an ủi, tại sao như tôi đang ép buộc cậu ta vậy?
"Nhân Tử."
Cố Hải sải bước đuổi theo, đến cửa ôm lấy Bạch Lạc Nhân.
"Đừng sợ, không sao đâu, cậu nghe tôi, thứ sáu cuối tuần này đi bệnh viện kiểm tra một chút, chắc chắn sẽ không có bất kỳ bệnh tật gì cả."
Giọng nói của Bạch Lạc Nhân có chút âm u,"Cậu có thể bảo đảm hay sao?"
"Tôi có thể bảo đảm!" Cố Hải đem thân thể Bạch Lạc Nhân xoay lại, ép buộc cậu ta nhìn mình,"Lời tôi nói vô cùng chuẩn xác, tôi nói cậu không có bệnh tật gì khẳng định cậu không có bệnh tật gì!"
Mặc dù biết Cố Hải đang an ủi mình nhưng Bạch Lạc Nhân vẫn cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều.
Cố Hải vỗ vỗ đầu Bạch Lạc Nhân,"Nghe lời, đi ăn sủi cảo đi."
"Vậy hôm nay cậu cũng đừng tiếp xúc với tôi, phòng ngừa ngộ nhỡ."
Cố Hải Cố Hải còn chưa ăn sủi cảo liền khó thở, không tiếp xúc với cậu? Tôi túm cậu đến đây làm gì?
Ăn xong cơm tối, Bạch Lạc Nhân đi vào phòng tắm, Cố Hải ở bên ngoài xem ti vi.
Nói là xem ti vi, âm lượng còn không to bằng tiếng nước chảy trong phòng tắm, ánh mắt của Cố Hải dừng lại trên TV năm giây, nhất định sẽ lại liếc mắt một cái về phía phòng tắm, tiếng nước mơ hồ xòe xòe rồi lại ngừng, trong đầu Cố Hải không ngừng hiện lên hình ảnh Bạch Lạc Nhân đang tắm, lúc này khẳng định cậu ta đã cởi quần lót rồi, bây giờ là chà xát sau lưng, chắc lúc này đã tắm sạch bọt xà phòng rồi nhỉ? Lâu như thế không có động tĩnh gì, có phải là đang rửa bồn tắm hay không?......
Tay của Cố Hải bấm vào đệm dựa salon, trong lòng ngứa ngáy như có một con sâu khổng lồ đang ngọ nguậy bên trong.
Bạch Lạc Nhân tắm rửa xong, trùm khăn tắm đi ra ngoài.
"Ở đây cậu có thừa bộ quần áo ngủ nào không?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải phục hồi tinh thần lại,"Có, phòng ngủ của tôi có, cậu chờ chút, tôi đi lấy cho cậu."
Bạch Lạc Nhân đi theo Cố Hải vào phòng.
Cố Hải lật lật trong tủ treo quần áo, tìm được tìm được một cái áo ngủ chưa từng mặc qua đưa cho Bạch Lạc Nhân,"Mặc cái này trước đi."
Có lẽ là Bạch Lạc Nhân đang có tâm sự, hoặc lười tính toán những thứ này, mà trực tiếp đem khăn tắm cởi ra, vóc người hoàn mỹ cứ như vậy bại lộ trước mặt của Cố Hải. Lòng của Cố Hải run lên bần bật, hô hấp giống như là nhịp trống dày đặc, từng tiếng từng tiếng đặc biệt rõ ràng. Tuy rằng buổi chiều cũng nhìn qua rồi, nhưng mà lúc ấy có hơn chục con mắt cùng nhìn, chỉ là bây giờ có một mình cậu, lúc ấy là ở khoảng cách xa liếc mắt được một cái, bây giờ là khoảng cách gần tùy ý mà thưởng thức.
Bạch Lạc Nhân phủi phủi áo ngủ mấy cái làm nó he hé ra, phủi thêm mấy cái sau đó đi ra ngoài.
Cái này không phải đang bật đèn xanh ra hiệu chứ?
Bạch Lạc Nhân ngồi xuống bên cạnh máy vi tính, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, lực chú ý căn bản không có cách nào khác tập trung, trong đầu tới tới lui lui đều là chuyện kiểm tra sức khỏe. Chơi một ván game, nghe xong một bản nhạc, trong lòng lại càn thêm buồn phiền, cuối cùng vào Baidu đánh hai ba chữ Viêm gan B, thông tin về Viêm gan B Ùn ùn kéo đến trước mặt Bạch Lạc Nhân.
"Vi rút viêm gan B là một loại vi trùng, có tính truyền nhiễm, còn rất khó không chế, số người mang vi-rút viêm gan B rất nhiều, nhiều hơn là người mang vi rút âm tính, nó gây trở ngại cho việc lây lan của vi-rút, viêm gan B rất dễ chuyển thành mãn tính, trị liệu trong thời gian dài, cần nghỉ ngơi nhiều, ảnh hưởng đến học tập và công việc, đối với người bệnh sẽ tạo thành áp lực tinh thần và gánh nặng kinh tế, một số bệnh nhân bệnh nhân có thể phát triển thành sơ gan, ung thư gan mà chết....."
Mấy cái sủi cảo Bạch Lạc Nhân vừa ăn cũng đều lấp kín trước ngực, đến mức khó thở.
Cố Hải tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Bạch Lạc Nhân ngồi trước máy vi tính, tóc nửa khô nửa ẩm ướt mềm mại quyến rũ, yết hầu khêu gợi di chuyển lên xuống, trên chiếc cằm kiên nghị là gương mặt anh tuấn, khóe môi đóng chặt, ánh mắt biến đổi liên tục, một chút u buồn mang theo một chút kiên cường, dường như ánh sáng của cả căn phòng đều bị gương mặt cậu hút hết.
Cố Hải nhẹ nhàng bước tới gần, hơi cúi người xuống, hai cánh tay vòng qua ngực Bạch Lạc Nhân, môi mỏng kề vào bên tai Bạch Lạc Nhân, trong giọng nói phả ra một chút hơi nóng.
"Xem cái gì vậy?"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân đang buồn phiền, người này lại cứ bám dính mà bu lại, có thể không bị mắng hay sao?
"Cút sang một bên! Phiền lắm!"
Trên mặt của Cố Hải lộ ra một nụ cười xấu xa,"Lại còn học được cách đưa đẩy dâm tình nữa hả?"
Hàm răng của Bạch Lạc Nhân mài vào nhau kêu ken két,"Lời cảnh cáo cuối cùng của tôi, cậu cách xa tôi một chút!"
"Cậu tại sao lại như vậy hả?" Cố Hải tỏ vẻ ủy khuất," Rõ ràng là cậu quyến rũ tôi trước, bây giờ lại giả bộ không hề có chuyện gì, cậu thật xấu xa!"
Bạch Lạc Nhân tức giận,"Tôi quyến rũ cậu khi nào?"
Cố Hải hất hất cằm, ánh mắt mập mờ chạy khắp cơ thể Bạch Lạc Nhân,"Mới vừa rồi người nào còn cố ý thay áo ngủ trước mặt tôi, cố ý dây dưa kéo dài không muốn mặc vào hả? Đừng cho là tôi không nhìn ra, cậu không phải người tốt! Cố ý làm cho tôi trông mà thèm đúng không? Cố ý làm cho tôi gấp gáp đúng không?......"
Ưm ưm ưm ưm... ah! ! ! ! ! ! ! ! !
Bạch Lạc Nhân trực tiếp dùng khăn trải bàn nhét vào miệng Cố Hải.
"Sao cậu lại chạy đến phòng này hả?" Bạch Lạc Nhân chuẩn bị đi ngủ, kết quả Cố Hải đẩy cửa đi vào, cậu ta nhịn không được hỏi một câu.
Cố Hải vừa đóng cửa vừa nói,"Tôi đi ngủ!"
Nhà cậu nhiều phòng ngủ như vậy, cậu làm sao cứ phải ngủ ở cái phòng này? Không phải tôi đã nói với cậu rồi hay sao? Đừng tiếp xúc quá mức với tôi, mồ hôi cũng truyền được, có biết không?"
"Truyền cái gì cơ?" Cố Hải vừa đi đến nằm xuống bên cạnh vừa hỏi.
Bạch Lạc Nhân cảm thấy Cố Hải căn bản không hề coi chuyện mình đang băn khoăn này, nói nhiều cũng vô ích, trực tiếp dứt khoát xuống giường, định tìm một phòng khác để ngủ.
Kết quả, chân còn chưa có chạm vào mặt đất, đã bị Cố Hải một lần nữa kéo ngã xuống giường.
"Tôi còn nhớ nước bọt cũng truyền được đúng không?"
Cố Hải nói, đột nhiên cúi người hôn lên môi Bạch Lạc Nhân.
Áo ngủ hờ hững, chân Cố Hải chạm đến làn da của Bạch Lạc Nhân, vào thời khắc này nhiệt độ thân thể hoàn toàn dung hòa, ánh mắt gian tà của Cố Hải bị nung đỏ. Hàm răng của cậu ta nhẹ nhàng cắn gặm môi mỏng của Bạch Lạc Nhân, cảm giác được cậu ta đang chống cự và bất an, cảm giác được sâu trong nội tâm cậu ta là sợ hãi, Cố Hải đem miệng mình di chuyển bến bên tai Bạch Lạc Nhân.
Vành tai của Bạch Lạc Nhân rất mềm, người có vành tai mềm mại, thường không thể chống cự được người khác dỗ dành kích thích.
"Nhân Tử, đừng sợ, thực sự không có việc gì đâu. Dù cho có là là sự thật đi nữa, tôi cũng ở bên cậu."
Giọng của Cố Hải không nặng thế nhưng lại có một loại tác dụng an thần tĩnh tâm rất mạnh mẽ.
Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân hướng về khuôn mặt Cố Hải đang rất gần mình.
Cố Hải lấy tay nhẹ nhàng vỗ về gò má của Bạch Lạc Nhân, khẽ nói,"Đừng sợ, có tôi ở đây rồi!"
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Hải,"Tôi không sao, cậu đừng như vậy, thực sự không cần thiết mạo hiểm như thế."
Cái gì mà mạo hiểm hay không mạo hiểm? Ông đây là muốn tìm cơ hội chiếm tiện nghi, ngày thường thì đi đâu tìm được cơ hội tốt như thế? Vừa có thể đem tiện nghi ăn bằng sạch, lại có thể giả vờ không cầu lợi........
"Có vẻ như là tình dục cũng là một cách truyền bệnh gan."
"Không được!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra,"Tuyệt đối không được, cậu đừng có làm chuyện dại dột!"
"Tôi rất tỉnh táo và biết mình đang làm cái gì."
Cố Hải kẹp chặt hai cái tay của Bạch Lạc Nhân, thân thể săn chắc đè lên người cậu, trong đầu chỉ có một chuỗi thần chú, "Miễn là cậu dám.....Miễn là cậu dám...... miễn là cậu dám...." Cậu ta không chờ đợi được nữa, cậu ta rất muốn, trong đầu cậu ta ngoại trừ da thịt trắng bóng thì không còn bất cứ cái gì. Cậu ta rõ ràng nhớ là bên trong áo ngủ của Bạch Lạc Nhân không có mặc bất kỳ quần áo gì, kể cả quần lót cũng không, có một loại mong muốn cùng cơ thể Bạch Lạc Nhân hoàn toàn dính sát vào làm một làm cho đầu của Cố Hải suýt chút nữa nổ tung.
Tay của Bạch Lạc Nhân bấm vào da thịt Cố Hải, một loại cảm giác tuyệt vọng và khẩn cấp muốn tách ra đan xen trong lòng, dây dưa đến tất cả cơ quan thần kinh cảm giác của cậu. Cố Hải chậm chạp không nhúc nhích, Bạch Lạc Nhân giống như là đang chờ đợi một hình phạt, thấp thỏm lo âu, nhiều lần đối diện với sụp đổ, rồi lại không có cách nào ngăn lại tình huống này, khát khao mong ngóng của cậu ta đã sớm bắt đầu.
Có lẽ, chờ đợi so với nhận lấy càng làm cho người ta dằn vặt hơn.
Đầu lưỡi của Cố Hải chạm đến vành tai Bạch Lạc Nhân, thử thăm dò, khiêu khích, ác liệt mà đánh vòng, cuối cùng dùng môi mỏng nhẹ nhàng mút mát, đầu lưỡi nghiền ép giày xéo.
Bạch Lạc Nhân hung hăng đá vào trên bắp chân của Cố Hải, trong miệng ngoại trừ từ không được thì không nói được cái gì khác lần đầu tiên cậu ta bị một người đàn ông đùa bỡn như vậy, khuất nhục*, dằn vặt, không cam lòng......... Tất cả từ ngữ khó nghe đều tập chung xông lên đại não. Nhưng cậu ta cũng không có lực phản kháng, lời lẽ của Cố Hải quá ấm áp, cậu ta căm ghét giác quan của mình lại yếu đuối như vậy, vào giờ phút này cậu ta không biết xấu hổ mà mong muốn khao khát được người đàn ông này an ủi dỗ dành.
(Khuất nhục: Chịu nhục vì yếu thế.)
"Nhân Tử, tôi không khống chế nổi....." Hơi nóng của Cố Hải phả đến trên cổ Bạch Lạc Nhân.
Giọng nói của Bạch Lạc Nhân hơi run rẩy,"Cậu đừng ép tôi."
Cố Hải đột nhiên cởi dây lưng quấn áo ngủ của Bạch Lạc Nhân ra, ngón tay cái mang theo vết chai sạn ấn lên hai viên đậu đỏ, Bạch Lạc Nhân tức giận trừng hai mắt nhìn chăm chăm, ra sức không cho phép, hai chân vặn vẹo chống cự.
"Đừng........"
Bạch Lạc Nhân bài trừ một tiếng kêu rên hung dữ từ khóe miệng, ngực giống như là đùng một cái bị kích một dòng điện cao thế, khoái cảm từng đợt từng đợt lấp kín cổ họng của cậu. Cậu ta cảm thấy khuất nhục, cảm thấy chỉ có vị trí này của con gái mới nhạy cảm, hai núm vú của cậu ta luôn lạnh lẽo lãnh đạm. Cho nên khi Cho nên khi tay của Cố Hải chạm vào nó, tùy ý mà dâm ô, thì đối với loại khoái cảm xa lạ này không hề có bất kỳ lực kháng cự nào.
............
(Chương sau muộn 1 tẹo)