Phá Quân căn bản không quan tâm bọn họ kêu ai tới, mà nhìn về phía Tào Thụy: "Lấy thuốc giải ra đây."
Đôi mắt Tào Thụy chớp động: "Thuốc giải gì? Tôi không biết anh đang nói gì."
Phá Quân bước một bước về phía trước, bắt lấy Tào Thụy, giơ lên giữa không trung rồi dùng sức run lên, một cái bao màu hồng rớt xuống.
Anh ta nhặt lên, đặt ở mũi ngửi ngửi, xác định đây chính là thuốc giải thì đưa cho Tống Thanh Ca uống vào.
Sau khi nuốt thuốc giải vào, cần khoảng hai mươi phút mới có hiệu quả. Tống Thanh Ca uống thuốc xong, cảm giác toàn thân nóng rực vừa rồi dần dần biến mất, nhưng đầu của cô vẫn choáng váng, rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Nếu như chị dâu xảy ra chuyện gì thì tao sẽ chém mày thành muôn mảnh!" Ánh mắt Phá Quân như đao.
Tào Thụy khinh thường hừ một tiếng: "Anh cho rằng mình là ai? Nếu anh là anh em của chồng cô ấy thì tôi nghĩ anh cũng không phải nhân vật lớn gì. Tào Thụy thân là con cháu của Tào gia Đế Kinh, muốn bóp chết anh còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến!"
Phá Quân nhướng mày lên.
"Tào gia của Đế Kinh?"
"Đúng, Tào gia của Đế Kinh!" Tào Thụy cao ngạo nhìn về phía Phá Quân: "Nhưng loại rác rưởi tầng dưới chót xã hội như anh sao lại biết được uy danh của Tào gia bọn ta!"
Đáy mắt Phá Quân xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Chỉ là Tào gia của Đế Kinh mà muốn một tay che trời sao?
Đừng nói là Tào gia của Đế Kinh, dù là đám con cháu hào môn đỉnh cấp của Đế Kinh, dám động vào Tống Thanh Ca thì hôm nay cũng phải trả giá đắt!
Phá Quân đi qua một bên, gọi điện thoại cho thống lĩnh Đỗ Khuê của chiến bộ Hàng Thành.
"Đỗ Thống lĩnh, có người muốn làm chuyện bất chính với vợ của chiến thần ở quán rượu Thiên Dương, ông nghĩ chuyện này nên xử lý thế nào?"
Đỗ Khuê đầu bên kia điện thoại lập tức chấn động.
"Chờ một lát, tôi lập tức tới ngay!"
Phá Quân để điện thoại xuống, nhìn về phía Tào Thụy: "Hôm nay tao muốn mày biết, có một số người, mày không thể trêu chọc, cũng không thể động vào."
Nghe Phá Quân nói thế, mọi người đều khinh thường cười.
Chỉ là một người làm công cũng dám kêu gào với công tử nhà họ Tào là mình không thể động vào? Đầu óc chứa bã đậu à?
Tưởng Nam nhìn Phá Quân, cau mày nói: "Ranh con, bây giờ cậu mau xin lỗi Tào Tổng, nói không chừng Tào Tổng có thể tha thứ cho cậu."
Phá Quân cười lạnh: "Tôi xin lỗi hắn? Hắn là cái thá gì!"
Tưởng Nam bất đắc dĩ.
Lâm Diệu Tiên thì đầy khinh thường: "Không biết điều! Đợi chút nữa cho cậu biết mùi!"
Sau mười phút, ba chiếc xe tuần bổ lao tới nhanh như chớp, một đám người xuống xe rồi vọt vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!