Lão phu nhân lạnh nhạt nhìn lướt qua bàn ăn của gia đình Tưởng Lệ: "Đổng Oánh nói không sai, nhà bọn họ không xứng ngồi ở chỗ này."
Lão phu nhân nói vậy làm Tưởng Nam vốn còn muốn nói giúp gia đình Tưởng Lệ cũng không tiện nói thêm gì.
Đúng vậy, hôm nay toàn là khách quý đến Tưởng gia, lỡ gia đình Tưởng Lệ có người không biết tốt xấu, đặc biệt là Tô Trường Phong kia...
Trong góc nhỏ, gia đình Tưởng Lệ ngồi một mình trên cái bàn nhỏ trong góc, hoàn toàn đối lập với đãi ngộ của các vị khách kia.
"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Tống Thanh Ca đau lòng nhìn về phía Tưởng Lệ đang ngẩn người.
Tưởng Lệ cười khổ một tiếng: "Mẹ có thể có chuyện gì, không có gì. Ông ngoại và bà ngoại con chịu để gia đình chúng ta trở về thì mẹ đã rất hài lòng."
Mặc dù Tưởng Lệ khổ sở trong lòng, nhưng bà không muốn thể hiện ra ngoài.
Tống Thế Minh bên cạnh thở dài một tiếng: "Là tôi có lỗi với bà."
Tống Thanh Ca khổ sở trong lòng, nhưng cũng không biết nói cái gì mới có thể xoa dịu vết thương trong lòng cha mẹ. Có một số việc vốn không có cách nào giải quyết trong thời gian ngắn.
Ngay vào lúc mấy người Tống Gia phiền muộn, một tiếng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên sau lưng Tưởng Lệ: "Giỏi lắm, thì ra trâm cài ngực của tôi là do bà trộm!"
Chỉ thấy một người đàn bà duyên dáng sang trọng đột nhiên lớn tiếng chỉ trích Tưởng Lệ.
Tưởng Lệ ngơ ra mà nhìn bà ta: "... Bà đang nói cái gì? Tôi trộm trâm ngực của bà lúc nào?"
Bà ta lạnh lùng trừng Tưởng Lệ một cái, sau đó xoay người nhặt một cây trâm ngực kim cương lóe sáng từ đầu gối Tưởng Lệ.
"Bà còn dám nói không trộm? Đây là cái gì!"
Tưởng Lệ lập tức sửng sốt, bà cũng không biết là chuyện gì.
"Cái này. . ."
Tống Thanh Ca nhìn cây trâm ngực kia, lập tức nhìn ra vấn đề: "Quý bà này, chắc trâm ngực của bà bị lỏng nên tự rơi xuống."
Quả thật giống như cô nói, cái trâm ngực này bị lỏng kim nên tự rơi xuống.
Nhưng bà ta căn bản không để ý tới Tống Thanh Ca, chỉ ngang ngược mà nói: "Cô là thá gì? Cô nói rơi là rơi à? Chính là bà ta trộm!"
"... Tôi không trộm, bà không được vu khống..." Tưởng Lệ phản kháng.
Ánh mắt người đàn bà kia lạnh xuống, bỗng nhiên, bà ta giơ tay lên tát thật mạnh avao2 mặt Tưởng Lệ!
Chát!
Cái bạt tai này lập tức làm tất cả mọi người ở đây ngây người.
Xoát!
Người của Tống Gia đều đứng lên.
Tống Thanh Ca chắn trước mặt Tưởng Lệ, nhìn về phía bà ta, tức đến thân thể phát run: "Dựa vào cái gì mà bà đánh mẹ tôi?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!