"Hà tiên sinh, Hà phu nhân, nhanh vào bàn." Lão phu nhân nhiệt tình mời.
Hà Trùng ngạo nghễ gật đầu, cùng Thẩm Hiểu Ngọc đi về hướng bàn chính.
Nhưng đúng lúc này…
"Dừng lại, ai cho các người đi rồi?" Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Hả?
Đám người đồng loạt ghé mắt, nhìn về phía người nói chuyện.
Mà người nói không phải ai khác mà chính là Tô Trường Phong.
Thấy là Tô Trường Phong, đáy mắt Tưởng Ôn Thư hiện lên hai tia lửa, "Thằng ranh, cậu muốn làm gì? Nơi này đến phiên cậu nói chuyện sao?"
Tô Trường Phong nhìn Tưởng Ôn Thư một cái, nhưng căn bản không để ý đến ông ta. Hắn chỉ vào Hà Trùng và Thẩm Hiểu Ngọc, thản nhiên nói: "Hà hiếp mẹ vợ tôi xong thì muốn đi? Các người thật sự nghĩ mình lớn lắm sao?"
Đáy mắt Hà Trùng lập tức bắn ra hai tia sắc lạnh: "Cho nên, cậu muốn làm gì?"
Tô Trường Phong nói: "Ông biết rõ còn cố hỏi. Làm gì à? Đương nhiên là xin lỗi mẹ vợ tôi."
Hà Trùng cười, cười rất khinh thường: "Bảo tôi xin lỗi bà ta? Bà ta xứng sao?"
Lúc này, Tưởng Ôn Võ chưa từng lên tiếng lại lộ ra ánh mắt lấp lóe.
"Tô Trường Phong, nơi này không đến phiên cậu nói chuyện, ngậm miệng."
Tưởng Ôn Võ là gia chủ hiện giờ của Tưởng gia nên rất có cân nặng.
Tưởng Lệ và Tống Thanh Ca liếc nhìn nhau, vội giữ chặt Tô Trường Phong.
"Trường Phong, đừng gây chuyện, mau ngồi xuống."
Tô Trường Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống.
Tưởng Ôn Võ trừng hắn một cái, quay người nói với vợ chồng Hà Trùng: "Ngại quá họ từ dưới quê lên nên không hiểu chuyện. Hà tiên sinh và phu nhân không nên tức giận."
Hà Trùng lạnh nhạt hừ một tiếng, lôi kéo Thẩm Hiểu Ngọc, nhanh chân rời đi.
Nhìn thấy đám người đi, Tưởng Lệ và Tống Thanh Ca đều nhẹ nhàng thở ra.
"Trường Phong, về sau đừng xúc động như vậy. Mẹ nhất định sẽ không được chào đón ở Tưởng gia. Chúng ta tham gia xong tiệc thọ thì trở về Hàng Thành đi."
Tưởng Lệ nói khẽ, trong tiếng nói tràn đầy cô đơn và thương tâm.
Tô Trường Phong nhìn bà, cười cười: "Mẹ, không có chuyện gì. Tưởng gia không chào đón chúng ta là bọn họ có mắt không tròng. Về sau hối hận chính là bọn họ. Còn nữa, hôm nay Tưởng gia nhất định phải trả lại sự trong sạch cho mẹ, vừa rồi người đánh mẹ cũng phải trả giá đắt."
Tưởng Lệ cười khổ một tiếng, chỉ nghĩ hắn đang an ủi mình. Hà Trùng người ta là nhân vật tai to mặt lớn của Kim Thành, làm sao có thể cúi đầu trước mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!