"Đúng vậy, thứ này quá hiếm có... khối hôm nay nhất định không phải thật."
Không sai, Bắc Cảnh Kỳ Ngọc mà Tô Trường Phong nhắc tới chính là Đế Vương Huyết Ngọc. Đế Vương Huyết Ngọc hình thành từ Bắc Cảnh, độc nhất vô nhị toàn cầu.
Lời nói của Tô Trường Phong làm Tưởng Quân Hạo ngẩn người.
Nhưng gã lập tức nói: "Anh đánh rắm! Đó căn bản không thể là Đế Vương Huyết Ngọc. Gia đình các người sao có thể mua được thứ quý giá như thế."
Tô Trường Phong nhìn về phía gã, thản nhiên nói: "Ai nói với anh tôi cần dùng tiền mua? Mặc dù Đế Vương Huyết Ngọc trân quý, nhưng chỉ cần là tôi muốn thì gọi một cú điện thoại là đủ."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng đúng lúc này, ở cửa bỗng truyền đến một tiếng quát lạnh khí thế kinh người: "Miệng lưỡi của anh thật lớn! Loại người như anh mà muốn có được Đế Vương Huyết Ngọc Bắc Cảnh sao?"
"Anh cả đến rồi!" Tưởng Quân Hạo mừng rỡ.
Chỉ thấy một bóng người già dặn nhanh chân đi về phía trước. Anh ta mặc chế phục chiến bộ, trên ngực có săm một con chim ưng màu vàng.
Đây là tiêu chí của chiến đội vương bài Chiến Vực đông bộ —— Thiên Ưng Chiến Đội!
Người trẻ tuổi này chính là con trai của Tưởng Ôn Võ, cháu cả của Tưởng gia—— Tưởng Quân Lâm.
Tưởng Quân Lâm cao 1m88, còn cao hơn Tô Trường Phong một cái đầu.
Anh ta đứng trước mặt Tô Trường Phong, nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tô Trường Phong: "Anh là cái thá gì mà dám mạnh miệng như vậy? Cả tôi và cha tôi cũng không dám nói như thế."
Mặc dù khí thế của Tưởng Quân Lâm rất mạnh, nhưng Tô Trường Phong lại không có chút áp lực nào.
Đối với Tô Trường Phong, anh ta chỉ là thằng ranh còn chưa mọc đủ lông mà thôi. Cả chiến thần bảy nước cũng phải cúi đầu khi đối mặt với Tô Trường Phong, huống chi là anh ta.
Tô Trường Phong nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Vậy anh nói cho tôi biết xem ai có tư cách nói như vậy?"
Tưởng Quân Lâm lạnh lùng nói: "Trừ phi anh là cấp bậc chỉ huy sứ. Nếu không câm miệng lại cho tôi!"
Tô Trường Phong cười: "Vậy đúng rồi, cho nên tôi nói không thành vấn đề."
Tưởng Quân Lâm khinh bỉ lườm hắn một cái: "Anh bị ngớ ngẩn à? Tôi nói là cấp bậc chỉ huy sứ! Chẳng lẽ anh là chỉ huy sứ!"
Tô Trường Phong vừa định nói gì thì lại bị Tưởng Ôn Võ đoạt trước.
"Quân Lâm, con đừng để ý đến hắn. Cha hỏi con chuyện quan trọng này, Thương Long chiến thần thật sự đến Kim Thành rồi?"
Tưởng Quân Lâm gật gật đầu: "Không sai, Thương Long chiến thần đến rồi."
Mắt Tưởng Ôn Võ sáng lên: "Vậy ngài ấy đang ở đâu?"
Tưởng Quân Lâm lắc đầu: "Con cũng không biết, chỉ nghe nói ngài ấy đã đến Kim Lăng, nhưng ở đâu thì không biết. Chẳng qua ngày mai chiến thần sẽ tới nơi đóng quân thị sát."
Đám người ở đây phát ra một tràng huyên náo.
Thương Long chiến thần xuất hiện ở Kim Thành, đương nhiên bọn họ đều rất chờ mong có thể nhìn thấy hắn. Nếu như có thể bắt chuyện làm quen thì tuyệt đối là cơ hội tốt để thay đổi vận mệnh nhân sinh.
Ánh mắt Tưởng Ôn Võ phát sáng, vội hỏi: "Quân Lâm, ngày mai con có cơ hội tiếp đãi chiến thần không?"
Tưởng Quân Lâm hơi xấu hổ, cười cười: "Cha, cha nghĩ gì thế. Con chỉ là một tiểu đội trưởng nhỏ, còn chưa có tư cách tiếp đãi chiến thần."