Hắn chỉ vào Tô Trường Phong, quát lớn: "Tô Trường Phong, anh nói lung tung cái gì hả! Anh cố ý vu khống quản lý trưởng ngay trước mặt chỉ huy sứ, rốt cuộc là có rắp tâm gì? ! Còn không quỳ xuống xin lỗi chỉ huy sứ và Hà quản lý trưởng!"
Nhưng Tưởng Quân Hạo căn bản không biết mình đã khiến Cung Đằng phản ứng kinh khủng như thế nào.
Xoát!
Cung Đằng nhìn về phía Tưởng Quân Hạo, ánh mắt như đao!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Chỉ huy sứ... Tôi... Tôi nói sai cái gì sao?" Tưởng Quân Hạo ngây ngốc.
Đáy mắt Cung Đằng bắn ra hai luồng sát ý lạnh như băng. Thương Long chiến thần là thần thoại của Đại Hạ, là tín ngưỡng của ngàn vạn quân sĩ!
Thần thoại không thể chịu nhục! Tín ngưỡng càng không thể chịu nhục!
Ai dám sỉ nhục Thương Long chiến thần, chỉ có một kết cục —— Đó là chết!
Nhưng ngay khi Cung Đằng muốn hạ lệnh cho thủ hạ của mình phạt nặng Tưởng Quân Hạo thì Tưởng Ôn Võ bỗng nhanh chân đi trước, sau đó tát một cái thật mạnh vào mặt Tưởng Quân Hạo!
Chát!
Bạt tai này vừa nhanh vừa mạnh, thậm chí còn tát rơi hai cái răng của Tưởng Quân Hạo!
Ầm!
Tưởng Quân Hạo phịch một tiếng ngã xuống đất, bụm mặt, chật vật không chịu nổi.
Tưởng Ôn Võ giận dữ nhìn Tưởng Quân Hạo, nghiêm nghị quát: "Cút sang một bên! Chỉ huy sứ ở đây, đâu có phiên cậu nói chuyện! Còn dám nói lung tung thì tôi trục xuất cậu ra khỏi Tưởng gia!"
Mặc dù Tưởng Quân Hạo là cháu của ông ta, nhưng lúc này ông ta cũng không bảo vệ được.
Bởi vì ông ta biết, nếu không ra tay thì hôm nay Tưởng Quân Hạo không sống được. Vừa rồi Tưởng gia đã lạnh nhạt với Tô Trường Phong, nếu như lại đắc tội chỉ huy sứ thì chỉ sợ sau này sẽ không sống yên được ở Kim Thành.
"Cô cũng ngậm miệng!" Tưởng Ôn Võ quát lạnh một tiếng: "Tôi là vì Tưởng gia. Nguyên nhân cụ thể thế nào thì cô không cần biết."
Tưởng Ôn Võ rất ít nổi giận, giận lên rồi thì cả lão gia và lão phu nhân cũng sợ.
Cho nên lúc này dù trong lòng người Tưởng gia còn có không rõ, nhưng không ai dám nói chuyện.
"Tạ ơn chỉ huy sứ ra mặt giúp tôi, rất cảm kích."
Tô Trường Phong cười cười, sau đó nhìn về phía Hà Trùng và Thẩm Hiểu Ngọc, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh làm họ nhìn không thấu.
"Nhưng còn có một việc muốn hỏi chỉ huy sứ một chút."
"Xin cứ nói." Cung Đằng nói.
"Tôi muốn hỏi chỉ huy sứ, nếu như nơi này có người chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thông đồng làm bậy, hà hiếp người tốt thì phải làm sao?"
Ánh mắt Cung Đằng trầm xuống, ông ta biết hàm ý trong lời này của Tô Trường Phong.
"Tình huống cụ thể như thế nào?"
Tô Trường Phong chỉ vào Thẩm Hiểu Ngọc, thản nhiên nói: "Người này không phân tốt xấu, ỷ chồng mình là ông lớn của Kim Thành thì nói xấu mẹ vợ tôi trộm đồ của bà ta, còn đánh mẹ tôi một bạt tai. Hi vọng anh xử lý chuyện này một chút."