"Tưởng Ôn Võ, bản lĩnh thật lớn đấy, vậy là ông chẳng coi người của chỉ huy sứ ra gì đúng không?" Đúng lúc này, một giọng nói truyền ra từ chiếc xe bọc thép đi đầu.
Sau đó, một người sải chân bước ra, khí thế ngất trời.
Người này rõ ràng chính là thủ hạ chiến tướng ba sao đắc lực nhất của Cung Đằng, đồng thời cũng là người Cung Đằng tin tưởng nhất —— Thôi Báo.
Nhìn thấy Thôi Báo, Tưởng Ôn Võ và Tưởng Quân Lâm lập tức sợ hãi, hai người vội khom người chào: "Tham kiến Thôi thống lĩnh."
Thôi Báo là chiến tướng ba sao, lại là tâm phúc của chỉ huy sứ Cung Đằng, thân phận và địa vị không phải cha con bọn họ có thể so được.
Thôi Báo lạnh lùng nhìn cha con Tưởng gia một cái, "Anh Tưởng, ta phụng lệnh đến đây nghênh đón gia đình Tô tiên sinh. Không ngờ lại thấy người Tưởng gia các người dám ra tay với Tô tiên sinh. Vậy thì đừng trách tôi."
Nói xong, anh phất phất tay với thủ hạ, chỉ vào Tưởng Quân Hạo mà lạnh lùng nói: "Người đâu, nhốt hắn vào ngục giam Chiến Vực, chờ chỉ huy sứ xử lý!"
"Tuân lệnh!"
Sau đó, hai người kéo Tưởng Quân Hạo mặt mũi bầm dập lên xe bọc thép.
Mọi người trong Tưởng gia ngây ngốc, lúc này không ai dám nói chuyện.
Sau đó Thôi Báo quay người nhìn về phía Tô Trường Phong, sâu trong đáy mắt lộ ra sự kích động khó mà ức chế.
"Tham kiến Thương..."
Vừa muốn kêu lên mấy chữ Thương Long chiến thần, anh ta lại vội sửa miệng: "Tham kiến Tô tiên sinh!"
Trước đó Cung Đằng đã thông báo, trước mặt người ngoài chiến bộ không được để lộ thân phận của Thương Long chiến thần.
Tất nhiên Tô Trường Phong biết Thôi Báo là do Cung Đằng phái tới, gật gật đầu với hắn: "Người anh em, không cần khách sáo."
Thôi Báo khom người: "Tô tiên sinh, mời ngài và người nhà theo tôi cùng vào quân doanh."
Tô Trường Phong gật gật đầu, nhìn về phía ba người Tống Gia sớm đã khiếp sợ bên cạnh, cười cười: "Cha mẹ, Thanh Ca, chúng ta đi thôi."
Sau đó, hắn ôm Tô Tô qua từ trong ngực Tống Thanh Ca: "Tô Tô, đi, ba ba ôm con đi vào."
Tô Tô hiếu kì đánh giá chiếc xe hạng nặng trước mắt, trong đôi mắt thật to lộ ra kích động: "Ba ba, chú cho chúng ta đi lên sao?"
"Nếu chúng ta đi lên thì chú đó có hạ lệnh bắt chúng ta lại không? Tô Tô hơi sợ."
Thôi Báo bên cạnh nghe Tô Tô nói thế thì lập tức tức đen mặt, vội vàng nói: "Tô Tô không sợ, chú không phải đến bắt cháu, là đến bảo vệ cháu. Nếu có người ức hiếp thì cháu cứ nói với chú, chú báo thù giúp cháu có được không?"
Tô Tô nghiêm túc gật đầu, đôi mắt to như nước trong veo lập loè, bỗng giơ tay lên, chỉ về hướng đám người Tưởng gia: "Chú, bọn họ luôn ăn hiếp mọi người, còn nói muốn nhốt ba ba vào tù, chú có thể bước ba ba không?"
Lời Tô Tô nói làm ánh mắt Thôi Báo đanh lại, một áp lực lạnh lẽo cực mạnh đột nhiên lan ra bốn phía! Sâu trong mắt anh ta bắn ra hai ngọn lửa hừng hực!
"Tưởng Ôn Võ, ông muốn chết? Tin tôi lập tức báo cáo cho chỉ huy sứ, để ngài ấy cách chức điều tra ông hay không!"
Toàn thân Tưởng Ôn Võ lập tức lạnh lẽo, nếu như Thôi Báo thật sự báo cáo chuyện này cho Cung Đằng thì vị trí mình vất vả phấn đấu mấy chục năm mới có được sẽ thật sự không bảo toàn...
Trên mặt ông ta chảy mồ hôi lạnh: "Thôi thống lĩnh, tôi biết sai rồi, cầu xin ngài đừng báo cáo chuyện này cho chỉ huy sứ..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!