Nếu Tô Trường Phong đã không truy cứu thì Thôi Báo cũng không hỏi tội họ nữa.
"Vâng."
Sau đó, Tô Trường Phong liếc nhìn đám người Tưởng gia một cái rồi nói với Thôi Báo: "Hôm nay, nơi này cấm bọn họ tiến vào."
"Được, đã rõ!" Thôi Báo gật đầu nói.
Tô Trường Phong suy nghĩ, sau đó chỉ vào Tưởng Quân Lâm rồi nói: "Đợi chút nữa có phải anh ta phải tham gia nghi thức khai mạc quân diễn không?"
Thôi Báo gật đầu: "Đúng thế."
"Vậy được, để hắn vào đi. Những người khác thì đến từ đâu thì đi về đó đi."
Tô Trường Phong nói xong thì ôm lấy Tô Tô, dẫn gia đình Tống Thanh Ca bước lên chiếc xe bọc thép đi đầu kia.
Thôi Báo nhìn về phía đám người Tưởng gia, lạnh lùng nói: "Trừ Tưởng Quân Lâm ra, cấm bất kỳ người nào khác đi vào. Nếu không quân pháp xử trí!"
Nói xong, anh ta cũng bước lên xe bọc thép, mà xe đội phía sau khởi động, phát ra tiếng gầm khí thế hùng hồn rồi cùng chạy vào căn cứ...
Ở cổng, trên mặt đám người Tưởng gia lúc đỏ lúc trắng.
Chiến tướng Tưởng Ôn Võ tay cầm binh quyền, được vô số người ngưỡng mộ của Chiến Vực đông bộ lại bị cấm bước vào doanh địa nhà mình...
Hôm nay cái mặt mo của ông ta xem như mất hết!
Chẳng qua cũng may còn có Tưởng Quân Lâm được đi vào.
"Quân Lâm, hôm nay trông cậy vào con. Đợi chút nữa nếu như có cơ hội thì nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt Thương Long chiến thần. Nói không chừng Thương Long chiến thần sẽ thưởng thức con, đến lúc đó con phải nói xấu Thôi Báo trước mặt chiến thần cho cha!" Tưởng Ôn Võ tức giận nói với con trai.
Đổng Oánh thì vội vàng lôi kéo Tưởng Quân Lâm, sốt ruột nói: "Quân Lâm, mau nghĩ cách cứu em cháu ra đi... Em cháu không chịu được phần tội này, thím trông cậy vào cháu..."
Tưởng Quân Lâm gật gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận.
"Cha, chú thím hai, mọi người yên tâm đi. Con nhất định sẽ làm chiến thần chú ý tới. Đến lúc đó, hai tên chết tiệt Thôi Báo và Tô Trường Phong đều chạy không được!"
Nói xong, anh ta quay đầu tiến vào căn cứ...
Trong nơi đóng quân, sáu chiếc xe bọc thép chạy trên đường lớn, các quan sĩ họ gắp trên đường đều nhao nhao cúi chào gửi lời chào.
Tưởng Lệ và Tống Thế Minh trong xe đều đầy vẻ hưng phấn.
"Trường Phong, xem ra mẹ nói không sai, quan hệ giữa con và chỉ huy sứ thật sự không tầm thường."
Tưởng Lệ lộ ra vẻ mặt tươi cười, vừa rồi nhìn thấy đám người Tưởng gia kinh ngạc, lo lắng trong lòng bà sớm đã bị quét sạch.
Tô Trường Phong cười cười, từ chối cho ý kiến.
Xe bọc thép tiếp tục chạy, cảnh sắc quân doanh tráng lệ, làm ba người Tống Gia cũng than thở không thôi. Tô Tô hưng phấn quơ nắm tay nhỏ, hết sức vui vẻ.
Rất nhanh, bọn họ đã đến một mảnh đất trống trải.
Xe bọc thép dừng lại, bọn họ xuống xe.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cách đó không xa có mấy trăm chỗ ngồi, là khu sắp xếp người nhà. Đợi chút nữa bọn họ sẽ quan sát quân diễn khai mạc của Chiến Vực đông bộ ở chỗ này.
"Thanh Ca, em dẫn Tô Tô và cha mẹ nghỉ ngơi ở đây. Anh có chút chuyện phải rời đi một chút." Tô Trường Phong nói với Tống Thanh Ca.
Tống Thanh Ca biết Tô Trường Phong muốn đi gặp Cung Đằng nên gật gật đầu: "Biết, anh mau đi đi."
"Ừm."
Sau đó Tô Trường Phong dẫn Thôi Báo rời đi.
Mấy phút sau, Tô Trường Phong đi vào trung tâm chỉ huy quân diễn. Lúc này Cung Đằng và ngũ đại chiến tướng thủ hạ đã chờ đợi ở đây rất lâu.