Nếu anh sớm nói mình là Thương Long chiến thần thì cả nhà ông đây đã cúng bái anh như Hoàng đế rồi...
Nhìn qua Tô Trường Phong mang theo khí tức như rồng, Tưởng Quân Lâm chỉ cảm thấy hai chân hơi nhũn ra.
Sau đó, anh ta bịch một tiếng mà quỳ gối trước mặt Tô Trường Phong!
"Tưởng gia có mắt không tròng, trước đó lạnh nhạt với chiến thần và người nhà của ngài, xin chiến thần thứ tội!"
Tô Trường Phong nhìn xuống Tưởng Quân Lâm trước mắt, cậu cả Tưởng gia đã từng không ai bì nổi trước mặt mình kia.
"Tôi nói rồi, Tưởng gia sẽ hối hận, vậy mà các người không tin. Hiện tại các người tin chưa?"
Tưởng Quân Lâm khóc không ra nước mắt: "Tin, tin, chúng tôi tin... Tôi đại diện cho Tưởng gia, cầu xin ngài tha thứ..."
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Biết tôi là chiến thần nên muốn xin lỗi? Trễ rồi!"
Câu nói này làm Tưởng Quân Lâm lập tức rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh buốt. Xem ra Thương Long chiến thần không có ý định tha thứ cho Tưởng gia.
Vậy chẳng phải Tưởng gia không chỉ bỏ lỡ cơ hội tốt trở thành hào môn hàng đầu của Kim Thành, mà còn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Thương Long chiến thần?
Anh ta không dám tưởng tượng, nếu thật sự trở thành kẻ thù của một chiến thần cấp cao nhất thì sẽ là kết cục gì...
Khu người thân ở quảng trường, sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, đám người nhao nhao rời đi.
Trước khi đi, người phụ nữ ngồi bên cạnh trước đó đã từng tán gẫu với Tưởng Lệ hiếu kỳ nói: "Chị gái, sao vẫn không thấy con rể chị? Không phải chị nói là cậu ta dẫn chỉ đến sao?"
Tưởng Lệ hơi thất thần nói: "À... Có lẽ vừa rồi nó có việc gì."
Người phụ nữ đó cười cười nghiền ngẫm, không hỏi nữa mà chào tạm biệt bà xong liền rời đi.
Sau khi bà ta bỏ đi, Tưởng Lệ còn đang thất thần.
"Mẹ, mẹ suy nghĩ gì thế?" Tống Thanh Ca ôm lấy Tô Tô, hiếu kỳ hỏi.
Tưởng Lệ nhìn về phía Tống Thanh Ca, chân thành nói: "Mẹ đang nghĩ rốt cục lời nói đùa trước đó của Tô Trường Phong với chúng ta có thật hay không."
"Ừm, nói đùa gì vậy?" Tống Thanh Ca nói.
Tưởng Lệ nói: "Nó đã từng nói mình chính là Thương Long chiến thần. Vừa rồi mẹ thấy bóng lưng của Thương Long chiến thần thật sự giống nó như đúc."
Tô Tô cũng nắm tay nhỏ, đôi mắt to lập loè: "Chú chiến thần vừa rồi chính là ba ba của con."
Tống Thanh Ca nhìn Tưởng Lệ, lại nhìn Tô Tô, phốc một tiếng mà bật cười.
"Hai người làm gì vậy, thật là, Trường Phong không phải là Thương Long chiến thần, chuyện rất rõ ràng rồi mà, có lẽ dáng dấp bọn họ chỉ hơi giống mà thôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!