Trên mặt hai người lập tức lộ ra vẻ giận dữ.
"Tự tìm đường chết phải không? Được, tao sẽ làm mày hối hận ngay. Tao cho mày biết, nhà hàng này là do mấy anh tao mở, ở đây ai dám không nể mặt tao!"
Nói xong, gã quát lớn vào nhà hàng: "Trương quản lý, ra đây!"
Không bao lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục vội vàng chạy ra từ nhà hàng. Người này chính là Trương Lượng - quản lý của nhà hàng.
Nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đó, Trương Lượng lập tức lộ ra vẻ mặt cung kính: "Vương thiếu, ngài có dặn dò gì?"
Người đàn ông trẻ này có tên là Vương Lỗi, là anh em kết bái của ông chủ nhà hàng, bình thường không ít tới đây ăn uống. Trương Lượng thân là quản lý nhà hàng nên rất rõ quan hệ giữa hai người, tất nhiên không dám thất lễ.
Vương Lỗi nâng đầu lên, chỉ vào Tô Trường Phong mà nói: "Vừa rồi thằng này ném loạn tàn thuốc làm cháy hỏng váy bạn gái tôi, ông đây bảo nó bồi thường tiền mà nó không chịu, anh nói nên làm sao bây giờ?"
Đôi mắt Trương Lượng lấp lóe, trầm tư một lát rồi nhìn về phía Tô Trường Phong: "Vị tiên sinh này chính là khách dùng cơm trong nhà hàng chúng tôi sao?"
Tô Trường Phong nói: "Đúng thì sao, không đúng thì thế nào?"
Trương Lượng cười cười nghiền ngẫm: "Nếu như là khách của nhà hàng chúng tôi thì tôi có thể giúp anh van nài Vương thiếu. Nếu như không phải thì ha ha, vậy anh phải chịu khổ rồi."
Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Vậy anh coi như tôi không phải khách ăn cơm ở đây đi. Tôi cũng muốn xem anh muốn xử lý chuyện này như thế nào."
Vương Lỗi đứng bên cạnh lạnh lùng nói: "Xem ra, mày cũng chẳng coi Trương quản lý ra gì đúng không?"
Đáy mắt Trương Lượng xẹt qua một tia lạnh lẽo, phất phất tay với bảo vệ sau lưng: "Người đâu, thay Vương thiếu dạy dỗ thứ không biết tốt xấu này một trận."
Ba tên bảo vệ mặc đồ đen phía sau anh ta lập tức khí thế hùng hổ đi tới. Ba người đều cao trên một mét tám, vai u thịt bắp, có chút dọa người.
"Dám đắc tội Vương thiếu, con mẹ nó mày chán sống rồi đúng không?" Bảo vệ cầm đầu đưa tay tóm về hướng cổ Tô Trường Phong.
Tên này trước kia có học tán đả, gã dùng chiêu này nhiều nhất.
Nhưng một giây sau, Tô Trường Phong đột nhiên bắt lấy cánh tay gã, đột nhiên ném một cái.
Oanh!
Cả người gã bay ra ngoài như đạn pháo, nện thẳng xuống cửa kính bên cạnh!
Soạt.
Cửa kính bóng loáng lập tức vỡ nát.
Đám người kinh hãi.
Trương Lượng híp mắt, chỉ vào Tô Trường Phong muốn hét lớn, mà lúc này, một chiếc siêu xe McLaren màu cam đột nhiên đậu lại không xa nhà hàng. Chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc áo nỉ, nhìn cà lơ phất phơ đi xuống.
Nhìn người nọ, ánh mắt Trương Lượng đột nhiên sáng lên, bước nhanh nghênh đón: “Thiếu gia, ngài tới thật đúng lúc."
Người trẻ tuổi kia không phải người khác, mà chính là ông chủ của nhà hàng này—— Lưu Uy.
Lưu Uy chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trong nhà làm bất động sản, cũng khai phát sáu bảy tòa nhà cao cấp xa hoa tại Hàng Thành, thực lực tương đương với bất động sản Quách thị của Quách Giai Hoài.
Đối với Lưu Uy mà nói, mở nhà hàng chỉ là nghề phụ, trò giải trí mà thôi. Nhiệm vụ chủ yếu của anh ta là chuẩn bị sau này kế thừa tập đoàn bất động sản Lưu thị.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!