Đỗ Khuê liếc nhìn đám người Lưu Uy mấy cái: "Là các người gọi Đoạn Phong tới?"
Lưu Uy đứng ở đó, bị dọa đến toàn thân run rẩy, run như cầy sấy.
"Không... Không... Là tôi... Không phải..."
Gã thật sợ Đỗ Khuê hạ lệnh mình đem mang đến Bắc Cảnh luôn. Bắc Cảnh là nơi nào, mặc dù gã chưa đi qua, nhưng cũng không phải không biết. Đó là vùng đất nghèo nàn, nếu thật sự bị đưa đến đó thì sống không bằng chết...
Bịch!
Hắn đột nhiên quỳ xuống trước Tô Trường Phong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Lưu thiếu, ngài..." Vương Lỗi nhìn thấy Lưu Uy quỳ xuống thì không khỏi vô thức thốt lên một câu.
Xoát!
Lưu Uy lườm gã ta một cái, quả thực hận thấu Vương Lỗi. Hôm nay nếu không phải gã thì sao mình lại đắc tội đại thần Tô Trường Phong này.
"Các người còn chờ cái gì, quỳ xuống!"
Vương Lỗi, bạn gái của, Trương quản lý nhà hàng và cả ba tên bảo vệ lúc này cũng không nhịn được hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng mà quỳ xuống đất.
Đỗ Khuê nhìn về phía Tô Trường Phong: "Ngài nhìn, bọn họ xử lý như thế nào? Nếu không, cũng đưa đến Bắc Cảnh đi? Bắc Cảnh đang cần người làm khổ lực đâu."
"Đừng... Đừng đưa chúng tôi đi Bắc Cảnh... Cầu xin ngài..." Bọn người Lưu Uy thật sự bị dọa muốn tiểu ra quần.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Đầu của bọn họ dập xuống đất phanh phanh phanh, lúc này không quan tâm tới có đau hay không.
Tô Trường Phong nhìn về phía bọn họ, đáy mắt xẹt qua một tia châm chọc. Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm, nhưng rốt cục hắn vẫn buông tha cho bọn họ.
"Được rồi, đứng lên đi."
"Tạm thời để các người ở đây, nếu về sau còn dám hà hiếp người khác thì chuẩn bị sẵn sàng đi Bắc Cảnh đi."
Phanh phanh phanh, bọn họ kia như được ân xá, nhao nhao dập đầu cảm tạ.
Tô Trường Phong nói với Đỗ Khuê: "Được rồi, nơi này không còn việc gì, anh trở về đi."
"Vâng." Đỗ Khuê gật gật đầu, dẫn người rời đi.
Sau khi Đỗ Khuê rời đi thì bọn người Lưu Uy mới dám bò dậy từ dưới đất. Lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tô Trường Phong tràn đầy cung kính.
"Tô tiên sinh... Ngài và Đỗ Thống lĩnh... Là bạn tốt?" Lưu Uy cười rạng rỡ, thận trọng nói.
Tô Trường Phong nhìn lướt qua gã một cái: "Có liên quan gì đến anh?"
Lưu Uy bị hỏi ngược một câu cũng không dám nổi giận, vẫn mỉm cười nói: "Không có... Không có liên quan gì. Tôi chỉ hiếu kì hỏi một chút thôi."
Nhìn thấy Tô Trường Phong không muốn để ý đến mình, gã lập tức móc ra một tấm thẻ từ trong túi, đưa hai tay cho Tô Trường Phong: "Tô tiên sinh, chuyện vừa rồi là hiểu lầm. Để tỏ lòng day dứt, tôi tặng ngài một tấm thẻ kim cương chí tôn của nhà hàng. Có tấm thẻ này thì ngài và bạn bè có thể không tốn một đồng khi ăn ở đây."
"Hi vọng ngài không chấp nhất với kẻ hèn này, nhất định phải nhận lấy."
Tất nhiên Tô Trường Phong chướng mắt, nhưng cái tên này lại quấn lấy hắn giống như thuốc cao da chó, quá bất đắc dĩ, hắn đành nhận lấy.
"Tạ ơn Tô tiên sinh nể mặt, tạ ơn Tô tiên sinh!" Trên mặt Lưu Uy tràn đầy mừng rỡ.