Tô Trường Phong nhìn về phía người kia, thản nhiên nói: "Là tôi, làm sao vậy?"
Người kia nhìn lướt qua Tô Trường Phong, lại nhìn về phía Lưu Uy đứng bên cạnh Tô Trường Phong. Cẩn thận quan sát một chút, ánh mắt của anh ta đột nhiên thay đổi, vẻ ngạo nghễ ban đầu lập tức được thay thế bằng hèn mọn.
"Ngài là... Lưu thiếu a?"
Lưu Uy nhìn lướt qua anh ta, "Anh là ai?"
Mặc dù đối phương là người của tuần bổ thự, nhưng rõ ràng là tiểu lâu la không có chức vụ gì lớn, Lưu Uy cảm thấy rất chướng mắt.
Người kia lập tức ngượng ngùng nói: "Lưu thiếu, ta là tiểu đội trưởng thứ ba Cao Phi của tuần bổ thự khu Thượng Cát. Trước đó chúng ta có cùng ăn bữa cơm, anh còn nhớ không?"
Một năm trước, Cao Phi này thật sự từng ăn bữa cơm với Lưu Uy, nhưng lúc ấy Cao Phi ngồi ở bàn dưới cùng, là dạng người qua đường thôi, Lưu Uy căn bản không nhìn thấy anh ta.
Lưu Uy đã hơi không kiên nhẫn: "Có chuyện gì, anh nói thẳng đi."
Cao Phi cười cười xấu hổ, "Không có gì không có gì. Vừa rồi nhận cú điện thoại, nói một người tên là Tô Trường Phong gây sự ở nhà hàng của ngài, cho nên tôi lập tức chạy tới. Ngài có muốn tôi dẫn hắn đi không?"
Thật ra Cao Phi đang nói dối, vừa rồi thật sự có người gọi điện thoại cho anh ta, mà người không ai khác chính là Đường Giai Ny.
Nhưng Đường Giai Ny tìm anh ta đến là muốn giúp Tô Trường Phong. Giờ đến đây phát hiện Tô Trường Phong chọc phải Lưu Uy thì lập tức thay đổi lập trường, muốn bắt Tô Trường Phong về.
Nhưng Cao Phi căn bản không biết hiện tại Lưu Uy hận không thể cúng bái Tô Trường Phong như tổ tiên, đâu dám động vào hắn...
Lưu Uy trừng Cao Phi một cái: "Cao đội trưởng, ngươi có ý gì? Tô tiên sinh làm gì sai chứ? Anh có thủ tục hợp pháp không? Anh có lý do chính đáng không? Anh có tin tôi khiếu nại anh với cấp trên không hả?"
"..." Cao Phi lập tức ngây ngốc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Anh ta ý thức được chuyện này có chút bất thường, ngẫm nghĩ một lúc rồi cười làm lành và nói: "Cái kia... Có thể do tôi lầm. Lưu thiếu, vậy... Tôi sẽ không quấy rầy anh và Tô tiên sinh, cáo từ."
Nói xong, anh ta lập tức dẫn người cụp đuôi rời đi.
Chờ bọn người Cao Phi đi rồi, Lưu Uy vội vàng nói: "Tô tiên sinh, vừa rồi người kia thật sự có bệnh. Ngài yên tâm, lát nữa tôi bảo người đi khiếu nại hắn."
Tô Trường Phong câm nín: "Có phải anh rảnh quá không?"
Lưu Uy cười hắc hắc: "Được... Vậy tôi không khiếu nại hắn."
Đúng lúc này, Đường Giai Ny đã lôi kéo Tống Thanh Ca đi ra. Nhìn thấy lúc này Lưu Uy mặt tràn ý cười, không khí giữa gã và Tô Trường Phong đã dịu lại không ít, Đường Giai Ny "Nắm chắc" trong lòng.
Dưới cái nhìn của cô, đây tất cả đều là công lao của Cao Phi. Xem ra tiếng nói của Cao Phi cũng rất có tác dụng.
Tống Thanh Ca bước nhanh đi đến trước mặt Tô Trường Phong, nhìn về phía Lưu Uy bên cạnh, thận trọng nói: "Lưu thiếu... Anh và chồng tôi... Đã hoà giải rồi?"
Mặc dù cô biết Đường Giai Ny tìm người đến, nhưng cũng không xác định có hữu dụng hay không.
Nghe Tống Thanh Ca hỏi vậy, Lưu Uy lập tức cười rạng rỡ và nói: "Vừa rồi là tôi hiểu lầm Tô tiên sinh, ta đã xin lỗi Tô tiên sinh rồi."
Nói xong, gã cũng khom người chào Tống Thanh Ca và Đường Giai Ny: "Hai vị mỹ nữ, tôi xin lỗi vì sự lỗ mãng vừa rồi. Xin mọi người đừng so đo với loại người thô kệch không học thức như tôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!