Tuyết rơi được ba, bốn ngày, Tiêu Trì Dã càng lười biếng hơn, cũng ít đi thao trường dần. Gần đây hắn kết giao mấy thương nhân Long Du, đặt mua chút đồ quý, như là chân trâu từ thuyền cảng Vĩnh Tuyền mang tới, ngọc bích do Hà Châu sản xuất, đều là mấy đồ chơi nhỏ tinh xảo.
Lý Kiến Hằng giờ đây rất chăm chỉ, trời có lạnh hắn vẫn thượng triều như thường, ngày nào cũng muốn mời Hải Lương Nghi dạy học, thấy Tiêu Trì Dã làm biếng công việc cũng sẽ khuyên nhủ đôi lời, giống như là thật sự đã sửa đổi tâm tính vậy.
Tiêu Trì Dã thấy thế thì vui như mở cờ, săn hai con hươu từ Phong Sơn cũng dâng vào trong cung. Lý Kiến Hằng bị lừa nướng lần trước dọa sợ rồi, thấy thú hoang liền cự tuyệt ngàn dặm, quay lại thưởng hươu cho Hải Lương Nghi.
Cuối năm sắp tới, lễ bái và bách quan yến đều là đại sự. Lục bộ cùng đại nội hai mươi bốn nha môn đều bận tối mày tối mặt, Ti lễ giám thiếu người, rất nhiều chuyện đắn đo chưa chắc, vẫn còn phải hỏi ý Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng đối với việc này cũng mơ hồ không rõ, mọi chuyện phải phiền Hải Lương Nghi cùng Lễ bộ xem xét quyết định.
Khuất Đô bận rộn hẳn lên, Lý Kiến Hằng thấy Tiêu Trì Dã không có việc gì làm liền đặt ra trọng trách, giao công việc phúc thẩm danh sách của tám đại doanh giao cho hắn. Cứ như vậy, tuần phòng Khuất Đô triệt để rơi vào tay Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã thoái thác không xong, đành phải tuân lệnh bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Thẩm Trạch Xuyên theo Tiêu Trì Dã chạy đông chạy tây, không thể tránh chạm mặt Cấm quân.
Ngày hôm đó, Đàm Đài Hổ vừa kết thúc tuần phòng, vẫn chưa tháo đao, lúc về phòng ghi tên của Cấm quân thì nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên cũng đang đứng bên ngoài. Hắn xoa xoa khuôn mặt thẹo đông cứng, nhanh chân đi tới.
Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đầu, nhìn Đàm Đài Hổ đang hung hăng tiến đến.
“Thẩm bát?” Đàm Đài Hổ dừng bước, lạnh giọng nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Thẩm Vệ là thằng cha ngươi phải không?”
Thẩm Trạch Xuyên nói: “Muốn tìm thằng cha ta hay tìm ta?”
“Dĩ nhiên là tìm ngươi, Thẩm Vệ đã sớm bị đốt thành tro mẹ nó rồi.” Đàm Đài Hổ đi chậm vòng quanh Thẩm Trạch Xuyên, nói, “Tháng ngày ở Khuất Đô đúng là thoải mái, xem cái tư thái này, sánh được với mấy tỷ muội trên phố lớn Đông Long rồi đấy, đều là đám được nuông chiều sành ăn sành uống mà ra.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe giọng điệu này liền biết “lai giả bất thiện*”. Thần Dương bên cạnh không hé răng, Cấm quân trong viện đều ló đầu ra xem trò.
*lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt
Đàm Đài Hổ nói tiếp: “Mông vểnh eo thon, má hoa đào mắt hồ ly, đặt tại Hương Vân phường cũng là món hàng đứng đầu bảng. Làm sao lại không chịu sống sung sướng, lại muốn theo Tổng đốc của chúng ta đội gió mặc tuyết chạy khắp nơi.”
Đàm Đài Hổ đứng lại, ánh mắt như đao, hắn nói tiếp: “Năm năm trước Thẩm Vệ liếm móng ngựa thiết kỵ Ly Bắc mới không biến sáu châu Trung Bác thành hố phân ngựa cho mười hai bộ Biên Sa. Bây giờ ngươi cũng học theo thằng cha ngươi, muốn liếm chỗ nào của Tổng đốc chúng ta? Mấy ả treo mành ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười kia mỗi ả đều là nhân tài giỏi sở trường. Ngươi thì có bản lãnh gì, hôm nay cũng xứng đứng chung một chỗ với các hán tử từng đánh trận?”
Thẩm Trạch Xuyên cười nói: “Ta không xứng, Đồng tri đại nhân muốn thu yêu bài của ta, đuổi ta ra khỏi viện sao?”
“Phí nhiều công thế làm gì.” Đàm Đài Hổ nói, “Ngươi chính là con chó giữ cửa cho Cấm quân chúng ta, đá cho một cước còn là cất nhắc ngươi. Hôm nay ông nội cùng ngươi nói mấy câu, cũng là vì mặt mũi Tổng đốc. Nếu đã làm “đồ” của người, thì phải có chút giác ngộ không phải con người.”
“Ta nhận lệnh thiên tử đeo yêu bài của Cẩm y vệ, chính là để làm việc, không phải ‘đồ’ của ai cả.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta là chó giữ cửa cho Cấm quân, quân gia cũng không khác bao nhiêu, đều là người đi lại vì miếng cơm tại Khuất Đô, có giác ngộ cái gì, mọi người cũng phải đồng tâm đồng đức mà giác ngộ.”
Đàm Đài Hổ dìu song đao, mắt hổ trợn tròn, cả giận nói: “Ngươi mà giống các ông đây sao? Thẩm cẩu vô lễ! Lão tử năm đó chính là Thiên hộ của thủ bị quân Đăng Châu Trung Bác.” Hắn đột nhiên vượt lên gần một bước, nói đầy hận ý, “Năm đó sông Trà Thạch tan tác, huynh đệ ruột của lão tử nằm cả trong hố trời Trà Thạch! Ngươi có hiểu được đó là cảnh tượng gì không? Người sống sờ sờ mà bị xuyên thành con nhím gai! Bốn vạn người cùng táng trong hố trời! Bốn vạn người!”
Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên không hề thay đổi.
Đàm Đài Hổ nói: “Mẹ của lão tử cũng ở Đăng Châu, kỵ binh Biên Sa đánh qua đó, Thẩm tặc chạy trốn rồi, vứt bỏ hết người già yếu, nữ tử và trẻ con ở Đăng Châu như mẹ của lão tử cho kỵ binh Biên Sa! Đồ thành hết toà này tới toà khác, muội ruột của ta bị kỵ binh Biên Sa kéo lê hai dặm đường, hiếp chết ở cửa thành! Ngươi trái lại vẫn sống ung dung tự tại, không lo ăn mặc mà! Vểnh cao mông lên cho người thao, tội gì cũng có thể miễn!”
Gió lạnh quét trong viện, Thần Dương thấy tình hình không ổn, muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa.
Đàm Đài Hổ xách cổ áo Thẩm Trạch Xuyên lên, đỏ mắt nói: “Hôm nay ta nói với ngươi vài câu, sao ngươi dám cãi lại? Các ngươi đều là quý tử cơm ngon áo đẹp, làm sao biết một trận chiến kia đã chết hết thảy bao nhiêu người, làm sao biết Trung Bác đến giờ này ngày này còn mấy vạn người chết đói! Sống ở Khuất Đô có thích hay không, hả? Ngươi ngày nào cũng ngủ ngon, vì luôn có người miễn tội cho ngươi, người chết ở Trung Bác thì tính thế nào? Tính thế nào!”
Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt cánh tay Đàm Đài Hổ, đột ngột lật người trên đất. Lần này kinh thiên động địa, lật khiến mọi người chung quanh cùng lùi về sau.
Thẩm Trạch Xuyên xoa hai tay tuyết, nhìn Đàm Đài Hổ, nói: “Tính thế nào? Cùng người mình tính. Kỵ binh Biên Sa nhập cảnh, từ ven bờ sông Trà Thạch đến Đăng Châu tròn vẹn thời gian một tháng. Thẩm Vệ sợ hãi không chiến, mấy hán tử anh hùng các ngươi đáng lẽ nên bẻ gãy cổ họng hắn, khởi binh cố phòng.”
Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy.
“Nhục nhã ta, căm hận ta, ta cũng chẳng rơi miếng thịt nào. Thế gian này nhất nhất đòi nợ máu trả máu, giết ta coi như thay trời hành đạo, xả giận chúng sinh.” Y nhổ vào Đàm Đài Hổ một cái, ác ý cười rộ lên, “Nói như cái rắm. Đồ thành chính là kỵ binh Biên Sa, chôn giết bốn vạn quân sĩ cũng là kỵ binh Biên Sa, muốn xử Thẩm Trạch Xuyên ta, trước tiên nên thẳng cái mông ngươi lên, đi rửa nước tiểu kỵ binh Biên Sa vung trên đỉnh đầu cho sạch sẽ. Ta là một kẻ tiện mệnh, chết cũng không hết tội. Nhưng ta chết xong liền xóa bỏ món nợ kỵ binh Biên Sa chắc?”
Đàm Đài Hổ nói: “Mẹ kiếp còn tự tẩy tội cho mình! Thả kỵ binh Biên Sa nhập cảnh không phải là thằng cha ngươi à?!”
“Vậy ngươi giết ta đi.” Thẩm Trạch Xuyên nhấc tay quẹt lên cổ mình, “Xin ngươi đấy, nhanh hộ cái, giết ta đi. Giết ta xong, Thẩm tặc liền tuyệt chủng luôn.”
Đàm Đài Hổ bất ngờ thẳng thân dậy, lập tức rút ra song đao, bổ về phía Thẩm Trạch Xuyên.
Đinh Đào vừa tỉnh ngủ mới nhảy vào cửa, thấy thế liền kinh hãi hô lớn: “Lão Hổ, đừng có làm y bị thương! Ta phải trông y đấy!”
Đàm Đài Hổ nào còn nghe lọt, song đao chém vang phần phật ra gió. Đinh Đào nhảy cao ba thước, lại muốn xông vào, ai ngờ Cốt Tân tóm sau cổ hắn một cái, không cho hắn đi.
“Cả nhà lão Hổ ở Trung Bác chết rồi, ” Cốt Tân nói, “ngươi không thể bắt hắn bỏ qua cho Thẩm Trạch Xuyên.”
Đinh Đào nói: “Nhưng đó không phải đều là Thẩm Vệ làm sao? Liên quan gì đến y!”
Cốt Tân ngập ngừng một chút, lại không nói tiếp.
Đao của Đàm Đài Hổ tước lên mặt Thẩm Trạch Xuyên, Thẩm Trạch Xuyên xoay chân đá trật cổ tay cầm đao của hắn. Cánh tay Đàm Đài Hổ tê rần, thanh đao bay ra ngoài.
Mành của phòng ký tên đúng lúc nhấc lên, Thị lang Binh bộ Dương Tông Tri giương mắt nhìn đao kia bay tới.
Thần Dương lập tức nhấc tay muốn bắt chuôi đao, nào ngờ Tiêu Trì Dã càng nhanh hơn, bao đao xoay một cái, thanh đao phập vào tuyết.
Cương đao đóng xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ, chấn động đến tất cả Cấm quân trong viện đồng thời quỳ thân, nhất tề hô lên: “Tổng đốc thứ tội!”
Tiêu Trì Dã không đáp bọn họ, đeo đao về, giơ tay nhấc mành cho Dương Tông Tri, cười xoà nói: “Ngự hạ vô lễ, khiến Dương thị lang sợ hãi rồi.”
Dương Tông Tri sao dám ở thêm, lúng túng phụ họa vài tiếng rồi bước nhanh ra sân, lên xe ngựa, cũng không cần người tiễn, run rẩy đi khuất.
Tiêu Trì Dã tiễn người xong, quay lại nhìn người quỳ một viện.
Thần Dương tự biết mình có lỗi, vội vàng nói: “Tổng đốc, là thuộc hạ sơ sẩy giám sát, không — “
“Ngươi xem vui không ít.” Lúc Tiêu Trì Dã đang nói, Mãnh rơi trên vai hắn, hắn lấy ra ít thịt luộc đút cho hải đông thanh, chỉ nói, “Việc này Triêu Huy không làm được.”
Sắc mặt Thần Dương nhất thời trắng bệch.
Tiêu Trì Dã không đứng trước mặt người khác quở trách Thần Dương, bởi vì Thần Dương là thủ lĩnh cận vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, hắn không thể đánh lên mặt Thần Dương ngay dưới mắt mọi người, khiến Thần Dương sau đó không ngóc đầu lên trước huynh đệ được, mất đi uy tín, nhưng câu này của hắn lại giết lòng Thần Dương nhất.
Thần Dương cùng Triêu Huy đều là người tài mà Tiêu Phương Húc lựa chọn. Triêu Huy trầm ổn, đi theo Tiêu Kí Minh chiến công đầy rẫy, là phó tướng mà đến Khuất Đô không có mấy người dám lờ mặt đi. Thần Dương luôn ở vương phủ Ly Bắc, năm năm trước mới theo Tiêu Trì Dã. Hắn hành sự thận trọng, sợ nhất là bị người ta nói không bằng Triêu Huy, đây là trận đọ sức giữa huynh đệ trong nhà bọn hắn.
Hôm nay Tiêu Trì Dã nói câu này, không chỉ là đòn cảnh cáo, mà còn làm cho hắn xấu hổ vạn phần.
“Năm năm trước ta nhận chức Tổng đốc, đều nói Cấm quân là đám lưu manh ăn hại, không nói kỷ luật quân đội nhất, không đặt Tổng đốc vào mắt nhất.” Tiêu Trì Dã vuốt Mãnh, nói, “Loại binh này, ta mang không nổi. Muốn ở lại Cấm quân, hoặc là biến mình thành người quy củ, hoặc là cuốn gói cút ngay.”
Ngực Đàm Đài Hổ chập trùng, hắn không cam lòng nói: “Tổng đốc nói đúng, trước đây chúng ta đều nghe theo ngài, nhưng tên kia tính là gì vậy? Hắn cũng được gọi là binh sao? Ta nhậm Chỉ huy Đồng tri, quan to hơn mấy lần, nói hắn vài câu thì sai à? Lão tử ăn bát cơm này, cũng không thích vờ vịt trước kẻ bán mông!”
“Thứ hắn đeo là yêu bài Cẩm y vệ, bây giờ nhận công việc của cận vệ. Ngươi ngồi vào vị trí của ta rồi hẵng tát vào mặt hắn, đó mới là bản lĩnh của ngươi.” Tiêu Trì Dã hạ mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy bản thân không sai?”
Đàm Đài Hổ mạnh miệng nói: “Không sai!”
“Vậy còn oán giận cái gì, ” Tiêu Trì Dã nói, “đi thôi.”
Đàm Đài Hổ phút chốc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi: “Tổng đốc vì kẻ này mà muốn cách chức của ta?!”
“Cấm quân không có tư thù, bớt con mẹ nó làm mai cho ta đi, ta không vì ai hết.” Tiêu Trì Dã trầm giọng, “Cấm quân ta nói phải được, ngươi có thể làm chủ chính mình thì còn gọi ta Tổng đốc làm gì? Cởi thân áo giáp này, tháo đôi cương đao này, có huyết hải thâm cừu gì ngươi cứ việc đi đòi, chỉ cần ngươi hạ được hắn trong vòng ba chiêu, Tiêu Sách An ta lập tức dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng ngươi mặc thân áo giáp này, mang yêu bài Cấm quân, vậy chỉ có thể nghe lời của ta. Hôm nay chư vị xem trò rất vui, đứng trên mặt Tiêu Sách An ta mà nhảy vui vẻ, có cốt khí, đủ dũng cảm, vậy còn nói kỷ luật quân đội cái gì? Tất cả cút đi làm sơn đại vương há chẳng càng sướng à!”
Mọi người cúi thấp đầu không dám nhiều lời. Mãnh ăn xong thịt luộc, ngẩng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm.
Tiêu Trì Dã nói: “Xưa nay không phải thích nói ta háo sắc mê muội sao? Hôm nay ta liền làm như thế, thu yêu bài của Đàm Đài Hổ, tiễn hắn ra cửa!”
Cấm quân cùng kêu lên: “Tổng đốc bớt giận!”
Đàm Đài Hổ không chịu nhận sai, hắn run tay kéo yêu bài kia xuống, nói: “Ta cùng Tổng đốc là huynh đệ một hồi, năm năm nay đã nhận ân của Tổng đốc, mạng cũng nguyện cho Tổng đốc dùng! Nhưng hôm nay ta đã làm sai điều gì? Tổng đốc lại vì mỹ sắc mà tổn thương lòng ta, cách chức ta! Được! Đàm Đài Hổ ta chịu rồi!”
Hắn dứt lời liền đặt yêu bài và mũ sắt trên đất, dập đầu ba cái với Tiêu Trì Dã, đứng dậy cởi áo giáp, mặc áo trong nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
“Dùng sắc hầu người, ta xem ngươi sống được đến khi nào! Thù của lão tử, tương lai sẽ đòi ở tên trọc Biên Sa, nhưng ngươi cũng không thoát được đâu!”
Đàm Đài Hổ lau đôi mắt, ôm quyền chào bốn phía.
“Chư vị huynh đệ, gặp lại sau!”
Hắn bước ra, thật sự bỏ đi.