Hoàng mama mang theo đám người Phúc An, Kiều Kiều, Kiều Loan trở lại Phượng Nghi cung.
Mặc dù sau một thời gian sống tại lãnh cung, nhưng những cử chỉ của bọn họ lại vô cùng đúng mực.
Uyển Linh thấy bọn họ thì cảm thấy xúc động không thôi. Đây là ba người đã đi theo hầu hạ đại tỷ của nàng từ thời nàng ấy còn là đại công chúa của Minh Lang quốc. Nàng mỗi lần về cung tìm đại tỷ chơi đùa đều có gặp qua bọn họ vài lần, xem như cũng có chút thân thiết.
Ba người quy cũ tiến lên hành lễ với Uyển Linh.
Uyển Linh cũng không cản lại mà để họ hành lễ với mình như vậy. Xem như cũng đã chính thức thừa nhận họ là thái giám, nha hoàn bên cạnh mình.
“Thời gian qua vất vả cho các ngươi rồi. Từ nay, cứ an tâm mà ở bên cạnh ta, ta sẽ thay tỷ tỷ chăm sóc cho các ngươi”
Nghe những lời chân tình như vậy của hoàng hậu nương nương, ba người họ cảm động không thôi. Bọn họ thầm thề trong lòng rằng sau này sẽ một lòng trung thành với nàng, quyết không thay đổi.
“À, đúng rồi, nếu ta nhớ không nhầm thì còn Mạn Song Tâm. Nàng ta cũng theo tỷ tỷ đến đây. Giờ nàng ta như nào rồi?”
Nghe đến tên “Mạn Song Tâm” vẻ mặt của ba người đang vui vẻ bỗng nhiên đen lại.
Kiều Loan vẻ mặt đầy căm phẫn nói: “Nàng ta ư? Nếu nô tỳ không nhầm thì sáng nay có lẽ người cũng đã gặp nàng ta rồi”
Uyển Linh đăm chiêu suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ là mình đã gặp nàng ta ở đâu.
“Thật ư? Sao ta lại không nhớ nhỉ?”
Phúc An thấy vậy liền đáp: “Dạ bẩm, bây giờ nàng ta chính là Uyển Thị. Có thể do lâu rồi người chưa gặp qua nàng ta, nên không nhận ra thì cũng là điều dễ hiểu”
Uyển Linh ngạc nhiên, như chợt nhớ ra điều gì. Sáng nay lúc ở trên chính điện cho các phi tần thỉnh an, nàng có lướt qua một khuôn mặt ngồi gần cuối hàng, cảm thấy vô cùng quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Thật không ngờ người đó lại chính là Mạn Song Tâm, cũng chính là người trước đây đã từng hầu cạnh tỷ tỷ của nàng.
Trước đây, lúc ở Minh Lang quốc, mẫu thân của Mạn Song Tâm nhân lúc phụ hoàng nàng say xỉn, bèn thiết kế cho phụ hoàng nàng ngủ cùng bà ta. Sau mới sinh ra Mạn Song Tâm. Mặc dù phụ hoàng nàng không thừa nhận, nhưng bà ta cứ nhất quyết khẳng định Mạn Song Tâm chính là nữ nhi của phụ hoàng nàng. Để tránh điều tiếng không hay, mẫu hậu nàng quyết định giữ hai mẫu tử bọn họ ở lại hoàng cung, nhưng lại không cho nàng ta mang họ của vua. Vậy nên nàng ta mới mang họ “mạn” của mẫu thân.
Về sau, nàng ta ở trong cung bị nhiều người khác bắt nạt, dè bỉu, vì cho rằng mẫu thân nàng ta hạ tiện nên mới sinh ra nàng ta. Tỷ tỷ nàng thấy đáng thương nên mới cho tới bên người hầu hạ. Không ngờ, bây giờ nàng ta lại có thể trở thành Uyển Thị.
“Chẳng lẽ có chuyện gì mà ta đã bỏ sót ư? Sao nàng ta lại trở thành Uyển Thị?”
Uyển Thị mặc dù phong vị không cao, chỉ là chính bát phẩm, nhưng đối với một nha hoàn như nàng ta mà nói, đây là một vị trí không thấp. Có nhiều nữ nhân, là con của quan trong triều đình, khi mới nhập cung cũng chưa được đến vị trí này.
Kiều Kiều căm phẫn nói: “Còn không phải giống mẫu thân nàng ta sao? Nhân lúc tiền hoàng hậu nương nương mang thai, nàng ta liền dùng mưu kế mà trèo lên người của bệ hạ. Vậy nên mới được bệ hạ ban cho phong vị. Đợt đó, bề ngoài nương nương có vẻ không quan tâm, nhưng hơn ai hết, chúng nô tỳ biết nương nương đã đau lòng đến mức nào”
Nói xong, không kìm nổi xúc động, nước mắt trên má thi nhau rớt xuống.
Phúc An và Kiều Loan cũng cảm thấy đau lòng mà cúi mặt xuống đất.
Nhìn biểu cảm của ba người bọn họ như vậy, Uyển Linh cũng đủ hiểu là tỷ tỷ nàng đã có khoảng thời gian khó khăn như thế nào khi sống ở đây. Ngay cả nha hoàn mà mình tin tưởng, xem như tỷ muội lại dám cả gan phản bội.
Buông một tiếng thở dài, nàng mệt mỏi dặn dò Hoàng mama sắp xếp phòng cho ba người nghỉ ngơi trước, còn không quên dặn chuẩn bị thêm đồ dùng cùng y phục, đồ ăn cho bọn họ.
Mấy người hầu trong phòng vội thối lui, Uyển Linh cũng không còn chống đỡ được nữa mà nằm dựa sát vào chiếc ghế tựa trong phòng. Nước mắt không thể kìm được mà cứ thế lăn dài trên má. Lòng nàng đau như cắt. Nàng không thể hiểu được, vì sao một người vừa lương thiện, vừa đáng yêu như tỷ tỷ nàng lại phải sống như ngày cơ cực đến như thế.
“Mạn Song Tâm ư? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kết cục của việc lấy oán báo ơn”
Trong hoàng cung, tin tức mama chủ quản bên cạnh hoàng hậu nương nương phạt đòn nha hoàn của chiêu dung nương nương được loan truyền khắp hoàn cung. Hầu hết, mọi người ai nấy đều không hiểu lý do vì sao nha hoàn đó lại bị phạt đòn như vậy.
Trùng hợp hôm nay vi chiêu dung lại được triệu đến thị tẩm, nên mọi người ai nấy đều cho rằng hoàng hậu vì ghen ghét, đố kị với chiêu dung nên mới cho người kiếm cớ gây sự như vậy.
Tin tức được truyền đến tai của Uyển Linh, nàng điềm tĩnh mỉm cười. Mọi việc hôm nay tại lãnh cung, Hoàng mama đều một chín một mười kể lại cho nàng tường tận. Vì vậy nên nàng cũng không quá ngạc nhiên khi nghe được những lời đồn như thế.
Nữ nhân hậu cung là thế, chỉ cần cho họ một cái cớ, thì bất kể đúng sai họ đều làm ầm ỉ cả lên. Ai cũng đều cố gắng biện minh rằng mình vô tội, nhưng có mấy ai biết sai mà sửa cơ chứ.
Nguyệt Phù vừa mới đi nhận y phục từ thượng y cục về, đi ngang qua ngự hoa viên thì liền nghe hai nha hoàn tụ tập lại nói xấu chủ tử mình. Nàng tức giận buông lời khiển trách. Sau đó còn không quên đe dọa, nếu để lần sau mà nàng còn nghe được những lời như thế, thì sẽ kêu thị vệ kéo về thận hình ti chịu phạt.
Nghe tới thận hình ti, sắc mặt hai nha hoàn kia tái mét, vội quỳ xuống xin tha. Trong cung, thận hình tư là nơi xử phạt các cung nhân làm việc sai trái. Nếu bị bắt vào đây thì bọn họ sẽ bị trừng phạt rất tàn nhẫn. Vậy nên hầu hết ai nấy đều cảm thấy vô cùng run sợ trước cái tên này.
Nguyệt Phù trở về thì vẻ mặt vô cùng giận dỗi, Uyển Linh thấy thế thì liền biết chuyện gì xảy ra. Nàng cười cười hỏi:
“Sao mặt ngươi lại bí xị ra như thế?”
“Nương nương, còn không phải sao? Bây giờ người trong cung đang đồn người vì đố kị với vi chiêu dung nên mới kiếm cớ xử phạt nàng ta đấy”
“Ồ, vậy sao?”
Thấy vẻ mặt điềm nhiên của chủ tử mình, Nguyệt Phù không khỏi tò mò:
“Nương nương sao có thể điềm tĩnh như thế?”
“Ta không điềm tĩnh thì phải làm như nào đây? Tức giận ư? Việc này đâu có đáng. Chưa kể, lần sau nếu bắt được ai tung ra những tin đồn như thế, thì ngay lập tức xử phạt không phải là xong hay sao?. Miệng của họ, là ở trên mặt của họ. Vậy nên, họ muốn nói gì thì kệ họ đi, đừng quan tâm đến!”
“Dạ”
Nguyệt Phù nghe chủ tử mình nói như vậy thì ủ rủ đáp.
Kiều Kiến Văn đứng dựa lưng vào tường, hắn nhăn đôi lông mày của mình lại, làm như suy nghĩ nói: “Hoàng cung này rộng lỡn như vậy mà chẳng có mấy con ma tử tế. Toàn là cô hồn dã quỷ không. Mấy lần thấy tụi nó mà ta xém nữa bị doạ chết đấy”
Nghe Kiều Kiến Văn nói như vậy, ba người Uyển Linh, Nguyệt Phù và Nguyệt Cát cười ầm cả lên.
Vì không thể thấy ma quỷ, nên Hoàng mama cùng mấy người khác thấy thế thì cũng chẳng hiểu vì sao mà chủ tử mình cùng hai nha hoàn thân cận lại cười vui vẻ đến thế.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người nhìn mình, Uyển Linh lệnh cho họ ra ngoài, chỉ giữ lại Nguyệt Cát và Nguyệt Phù. Sau đó nhìn Kiều Kiến Văn đáp:
“Ngươi cũng là ma đó thôi, sao lại còn bị những con ma khác doạ sợ đến như thế?”
Kiều Kiến Văn làm ra vẻ oan uổng: “Ta là ma, nhưng cũng là một con ma anh tuấn. Đâu như những con ma kia, có con thì lưỡi dài cả mét, có con thì trên người đầy máu, có con thì suốt ngày khóc lóc thảm thiết…Trông đáng sợ chết đi được”1
“Vậy sao ngươi không tránh mấy con ma đó đi, còn tìm đến chúng tàm chi?”
“Ngươi tưởng ta muốn sao? Chẳng qua là muốn tìm đồng minh giúp ngươi làm một số việc?”
Uyển Linh ngạc nhiên: “Ồ, chẳng hay là vì việc gì của ta mà khiến Kiến Văn đại nhân lại phải nhọc lòng như thế?”
Kiều Kiến Văn nghiêm túc nói: “Ta muốn cài mấy con ma vào mỗi ngõ ngách trong cung. Nếu có chuyện gì thì hỏi chúng cho nhanh. Minh thương thì dễ tránh, nhưng ám tiễn thì khó phòng. Dù sao thì biết rõ từng người vẫn tốt hơn”
Nghe đến đó, Uyển Linh cũng gật đầu tán thưởng. Đúng vậy, dù sao thì ma quỷ cũng có một lợi thế, đó là người ngoài không thể nhìn thấy bọn chúng. Vậy nên chỉ cần bọn chúng ẩn nấp ở chỗ tối nghe ngóng tình hình sẽ không ai có thể phát hiện ra được.
Nàng có lợi thế lớn đó là có thể nhìn thấy và giao tiếp được với ma quỷ, vậy mà lại không biết tận dụng năng lực này. Đã vậy còn khiến cho Kiến Văn phải nhọc lòng suy nghĩ vì nàng.
“Kiến Văn, cảm ơn ngươi”
Nghe lời cảm ơn đột ngột như vậy, Kiều Kiến Văn có chút ngượng ngùng, mặt hắn đỏ lên trông rất đáng yêu.
“Ngươi khách sáo cái gì cơ chứ, ngươi là bằng hữu của ta. Ta giúp ngươi cũng phải”.
Uyển Linh nghe vậy thì cũng không nói gì, nàng đưa đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đầu đông thổi qua thật lạnh. Thật may, ở nơi lạnh lẽo như hoàng cung này, nàng còn có những người thực lòng quan tâm đến nàng.