Uyển Linh sau khi trở về Phượng Nghi cung liền suy nghĩ hướng giải quyết. Mặc dù nói chuyện này đã được sự cho phép của hoàng thượng để điều tra, nhưng nếu làm không tốt rất dễ để lại hậu hoạ.
Chưa kể đến, lời nói từ một phía của Mạn Song Tâm hoàng toàn vô căn cứ.
“Hoàng hậu nương nương, nô tỳ thấy Mạn Song Tâm từ khi tới Nguyệt Thần quốc thì liền chẳng để ai vào mắt. Ngay cả đến người, nàng ta cũng chẳng nể nang gì. Theo nô tỳ thấy, thì người vẫn nên giải quyết mối hiểm hoạ này sớm thì hơn.”
Nghe Hoàng mama nói như vậy, Uyển Linh chỉ biết cười khổ. Hoàng mama vốn là lão nhân trong cung, tiếp xúc với đủ thể loại người, chứng kiến biết bao nhiêu biến cố cung đình xảy ra. Vậy nên, chuyện tốt xấu gì bà cũng đều có thể hiểu rõ. Dẫu biết là vậy, nhưng trong trường hợp này, Uyển Linh vẫn không thể nào xử lý dứt khoát được.
“Chuyện gì cần làm, thì ta cũng đã làm hết rồi. Cũng không thể vì dăm ba lời nói hỗn hào mà lấy mạng nàng ta được. Chưa kể, trong bụng nàng ta còn có đứa nhỏ. Mẫu thân nó có tội, nhưng nó lại vô tội.”
Hoàng mama thấy chủ tử của mình mềm lòng như vậy thì đành buông một tiếng thở dài: “Thôi vậy, đợi đến khi nàng ta sinh con xong rồi tính tiếp.”
Cũng vì sợ tam công chúa ở ngoài cung nhiều năm, lại quen với cách sống dân dã, chưa bao giờ phải trải qua những ngày tháng gay gắt chốn cung đình. Vậy nên, Minh Lang hoàng hậu mới phái bà theo cùng để có gì còn có thể chỉ điểm cho công chúa. Quả nhiên, trong mọi chuyện, nàng vẫn xử xự vô cùng cảm tính.
Như nghĩ đến điều gì, Uyển Linh từ từ đứng dậy, sau đó mang theo Hoàng mama cùng một ít binh lính đi đến Ngọc An cung.
Lâm Ngọc Nhi lúc này vẫn còn chưa biết là mình đang gặp hoạ, nhàn nhã ngồi ngoài sân viện vừa phơi nắng vừa uống trà.
Mấy hôm nay xảy ra nhiều việc như vậy, nàng cũng cảm thấy ăn ngủ không yên.
Chẳng hiểu sao, mấy hôm nay cứ luôn thấy hồn ma của nha hoàn Tố Lan hiện về, mặt mũi thì đầy máu me, trông rất đáng sợ. Hôm qua, sau khi âm thầm đưa pháp sư vào cung cúng tế, thì hồn ma kia mới tha cho nàng được một đêm.
Nàng ta quả quyết, chuyện này nhất định là do pháp sư cao tay, nên hồn ma kia mới thôi không quấy nhiễu nữa. Chứ đâu hề biết rằng, bởi vì trước đó Uyển Linh đã ra lệnh cho Nguyệt Phù thôi hù doạ nàng ta.
“Muội muội đang nghỉ ngơi sao?”.
Thấy người tới là hoàng hậu nương nương, Lâm Ngọc Nhi giật mình không thôi. Nàng ta được nha hoàn Hoài Tâm bên cạnh đỡ dậy, sau đó tiến tới thỉnh an.
“Tỷ tỷ tới đây là vì có chuyện gì sao?”.
Nhìn đến số binh lính phía sau Uyển Linh, Lâm Ngọc Nhi cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Chắc lúc nãy bên Song viện gây động tỉnh, muội muội cũng biết đi?”
“Dạ bẩm, thần thiếp có nghe nói qua. Rằng Mạn mỹ nhân bị động thai khí, nhưng hình như vẫn không có gì nghiêm trọng.”
Uyển Linh thở dài: “Đúng vậy, mặc dù là cái thai không có vấn đề gì lớn. Nhưng người có vấn đề ở đây là muội muội nha.”
Lâm Ngọc Nhi chỉ tay vào mình, sau đó ra dáng ngây ngô hỏi: “Thần thiếp sao? Không biết là thần thiếp đã làm sai điều gì?”
“À, không phải sai. Chỉ là có người nói muội muội đêm qua mời pháp sư vào cung yểm bùa hoàng duệ.”
Lâm Ngọc Nhi nghe đến đó thì run rẩy cả người: “Tỷ tỷ cho hỏi, là ai đã nói điều này? Hãm hại hoàng duệ là tội lớn, thần thiếp không thể gánh nổi.”
“Mạn mỹ nhân. À không, phải gọi là Mạn đáp ứng mới đúng.”
“Hoàng hậu nương nương, mong người làm chủ cho thần thiếp. Cho dù thần thiếp có mười lá gan cũng không dám làm chuyện đó.”
Lâm Ngọc Nhi quỳ sụp xuống đất, dập đầu xuống dứt khoát cầu tình.
Uyển Linh thấy vậy thì vội cho Hoàng mama đỡ nàng lên.
“Muội muội đừng vội, ta cũng không tin là muội có thể làm như thế. Nhưng quy tắc bắt buộc vẫn phải làm. Giờ ta cần cho người lục soát Ngọc An cung để trả lại trong sạch cho muội. Không biết muội liệu có đồng ý?”
Lâm Ngọc Nhi thầm cười lạnh trong lòng, giờ mà không cho thì binh lính cũng sẽ lục soát thôi, hỏi thừa. Mặc dù vậy, ngoài mặt nàng ta vẫn làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn mặt “cây ngay không sợ chết đứng” của nàng ta, chẳng hiểu sao, Uyển Linh cảm giác nàng ta đã có chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên, binh lính mặc dù đã lục soát rất kĩ nhưng vẫn không thể tìm được ra thứ gì. Ngay cả dưới đất cũng đã cho người đi điều tra qua.
Lâm Ngọc Nhi thấy vậy thì ấm ức đến mức rơi nước mắt đòi Uyển Linh làm chủ. Uyển Linh đành hứa với nàng ta rằng sẽ cho nàng ta một cái công đạo. Sau đó mang theo người rời đi. Việc bây giờ mà nàng phải làm là báo cáo lại với hoàng thượng.
Thấy Uyển Linh cùng đoàn người đã đi xa, Lâm Ngọc Nhi lúc này mới thôi bộ dạng khóc lóc thảm thiết.
Buông một tiếng thở dài, nàng ta quay qua hỏi Hoài Tâm cùng Hoài Thanh đang đứng phía sau:
“Chuyện này là như thế nào?”
Lâm Ngọc Nhi mới không tin là Mạn Song Tâm dám đổ tội cho nàng ta mà không có sự chuẩn bị trước. Nhất định là đã lợi dụng sơ hở của Ngọc An cung mà đã cho người đặt con rối phía bên trong.
Hoài Thanh nghiêm chỉnh đáp: “Dạ bẩm nương nương, cách đây vài giờ, tiểu Khất đi ra phía sau chính điện, ngay tại cây gạo hắn phát hiện ra con rối có ghi rõ bát tự của Mạn mỹ nhân. Hắn sợ hãi liền mang đến nói cho nô tỳ nghe, nô tỳ lúc đó đang chuẩn bị báo cáo với nương nương thì thấy hoàng hậu nương nương đến. Vì quá sợ hãi nên nô tỳ đã vội giấu đi.”
Lâm Ngọc Nhi cười lớn, đúng là trời cũng muốn giúp nàng.
“Vậy ngươi giấu nó đi đâu rồi?”.
“Dạ, nô tỳ đã mang đi đốt, sau đó vứt tro xuống hầm tiêu.”
Lâm Ngọc Nhi nghe vậy thì vội khen ngợi Hoài Thanh. Cũng nhờ bên cạnh nàng có những nha hoàn nhanh nhẹn như vậy nên nàng mới có thể thoát được một kiếp.