Tiệc tan, Uyển Linh mệt mỏi trở về Phượng Nghi cung.
Sau khi giao đại hoàng tử cho Kiều Kiều chăm sóc, nàng quay trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Định bụng sẽ đi ngủ sớm một chút, ngày mai là đầu năm, chắc chắn sẽ phải bận rộn nhiều.
Nguyệt Phù cùng Nguyệt Cát hầu hạ nàng thay đồ, chải tóc.
Sau khi xong xuôi hết mọi thứ, lưng nàng còn chưa kịp chạm vào giường thì ở bên ngoài đã có giọng thái giám vang lên: “Bệ hạ giá lâm!”.
Uyển Linh nghiến răng nghiến lợi thầm trách, cả ngày nàng mệt mỏi như vậy vẫn còn chưa đủ ư? Chẳng hiểu hắn tới đây vào giờ này để làm gì?.
Khoác vội áo khoác trên giá, nàng cố tạo cho mình một khuôn mặt vui vẻ. Sau đó chạy ra phía trước cửa hành lễ:
“Bệ hạ vạn an.”
Hoàng thượng còn chưa kịp nâng nàng dậy thì nàng đã tự mình đứng dậy, sau đó nói: “Không biết bệ hạ có chuyện gì cần sai bảo thiếp thân hay sao mà lại đến đây vào giờ này?”.
Trịnh Gia Ý Hiên nghe vậy thì hai hàng lông mày chợt nhăn lại. Hoàng hậu của hắn hình như có chút quá phận đi!
“Tại sao nàng lại nghĩ là trẫm có việc cần sai bảo?”.
“Dạ bẩm, vì từ trước tới nay rất ít khi thấy người tới vào giờ này, vậy nên thần thiếp mới nghĩ là như vậy.”
“Ồ, vậy ư? Vậy là nàng đang oán trách trẫm lâu nay không tới.” Hắn giả bộ đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy thì từ nay trẫm sẽ đến đây thường xuyên.”
Uyển Linh nghe vậy thì hốt hoảng: “Không phải, thiếp thân không phải có ý đó.”
Trịnh Gia Ý Hiên đắc ý vỗ nhẹ vai nàng: “Không sao, nàng không cần phải e thẹn về việc này.”
Nói xong, hắn liền đi thẳng vào trong phòng, trên môi không ngừng nở nụ cười. Bỏ mặc Uyển Linh phía sau vẫn còn bối rối đứng ở đó.
Bệ hạ đây là đang ăn nhầm cái gì ư?. Nàng e thẹn hồi nào? Rõ ràng là nàng không muốn hắn tới đây, sao giờ lại thành ra là nàng đang mong muốn hắn tới nhưng không dám nói?.
“Bệ hạ, hình như là người đang hiểu nhầm ý của thần thiếp.” Uyển Linh theo hắn đi vào phòng, vừa đi, miệng nàng vừa không ngừng nói.
Trịnh Gia Ý Hiên thấy thế thì cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hoàng hậu hắn, chung quy vẫn còn là một đứa trẻ. Có gì không ưng ý thì liền hiện rõ hết ra ngoài mặt.
Không có ý định trêu chọc nàng nữa, hắn nói: “Đêm nay trẫm sẽ ngủ lại đây với nàng. Đây là quy định của tổ tiên để lại.”
Thông thường, hoàng thượng dù có muốn hay không thì đều phải nghỉ ngơi ở chỗ của hoàng hậu vào đêm ba mươi tết. Còn các tháng thì sẽ vào ngày mùng 1 và 15. Nhưng do Uyển Linh vẫn chưa tới tuổi cập kê, nên việc nghỉ tại tẩm cung của nàng vào ngày 1 và 15 hàng tháng là không cần thiết.
Uyển Linh “à” lên một tiếng khe khẽ. Thì ra, đây là quy định của Nguyệt Thần quốc hoàng cung. Hèn gì mà hoàng thượng lại trở trời tới đây vào giờ này.
Trịnh Gia Ý Hiên đứng thẳng, hai tay hắn giang rộng ra hai bên. Sau đó thuận miệng nói: “Hầu hạ trẫm cởi y phục nghỉ ngơi.”
Uyển Linh nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, sau đó nhanh nhẹ đến bên cạnh hắn. Đôi tay nhỏ bé thoăn thoắt cởi từng cúc áo trên người hắn ra, sau đó treo áo lên giá.
Trịnh Gia Ý Hiên có chút ngạc nhiên, hắn trợn tròn mắt lên nhìn nàng.
“Sao nàng có thể dễ dàng như thế mà cởi xong?” . Ngôn Tình Sắc
Uyển Linh cười đắc ý: “Người nghĩ chuyện này có thể làm khó được thiếp ư? Trước khi vào cung, những việc này Hoàng ma ma đã chỉ qua.”
Nhìn người nữ tử đang vuốt lại chiếc áo của hắn cho thật gọn gàng ở trên giá, hắn có chút khó hiểu. Không phải vào những giờ phút như này, nàng nên tỏ ra vụng về, không biết chút gì ư? Hoặc ít ra cũng tỏ một chút e thẹn để người ta thương xót. Có nữ nhân nào cởi y phục của nam nhân mà mặt lại không có chút đổi sắc như thế?.
“Bệ hạ, người nghỉ ngơi trên giường lớn đi. Để thiếp thân ngủ ở sạp là được.”
Trịnh Gia Ý Hiên có chút không hài lòng đáp: “Sao có thể như thế được? Nàng và ta cùng ngủ đi thôi.”
Nói xong, hắn kéo nàng lên giường, mặc cho nàng đang luôn miệng muốn nói gì đó.
Đẩy nàng vào trong nằm, sau đó lấy chăn quấn chặt thân mình nàng lại. Hắn cũng nằm xuống bên cạnh, sau đó nói: “Nàng cứ an tâm mà ngủ, trẫm sẽ không làm gì nàng.”
Hắn xoay lưng lại phía nàng, rồi vờ giả như rằng mình đã ngủ.
Uyển Linh thấy vậy thì cũng an tâm hơn. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi sau một ngày dài. Nàng nhắm mắt lại, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
Nghe tiếng thở đều đều từ phía sau lưng truyền đến, Trịnh Gia Ý Hiên xác định Uyển Linh đã ngủ. Hắn liền nhẹ nhàng quay lại nhìn.
Hoàng hậu của hắn lúc ngủ y như một con mèo nhỏ, yên tĩnh và bình lặng như thế.
Nhìn vào làn da trắng muốt, đôi lông mày lá liễu vừa cong, vừa đậm nét. Cặp lông mi dài cong vút. Hắn quả thật rất tò mò, khuôn mặt nàng ở sau lớp khăn che kia sẽ thế nào?.
Bàn tay hắn đưa lại gần chiếc khăn che mặt, khựng lại vài giây rồi hạ xuống. Chung quy, hắn vẫn không thể nào làm ra những chuyện vụng trộm như vậy. Hắn sợ chỉ vì một chút tò mò của hắn mà nàng sẽ bị ảnh hưởng. Đành phải chờ thêm hai tháng nữa vậy, lúc ấy thì nàng cũng đã chính thức được tháo khăn xuống.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi tự cười, từ khi nào hắn lại quan tâm đến một nữ nhân như thế?.
Đêm đã khuya, dưới ánh nến lập loè, hai người ở trên giường cứ như thế mà chìm sâu vào giấc ngủ.