Ngày hôm sau, khi Uyển Linh vừa mới thức dậy thì đã thấy Nguyệt Phù chạy tới nhanh nhảu:
“Nương nương, người đã nghe thấy tin tức mới chưa?. Đêm qua, có người phát hiện ra một xác chết tại Thuý Hoa cung. Thật đáng sợ quá đi!”.
Thấy biểu cảm đa dạng trên mặt của nguyệt Phù, Uyển Linh cười cười. Nàng im lặng không nói gì.
Phía sau, Nguyệt Cát vừa chải tóc cho nàng vừa nói với ra cho Nguyệt Phù nghe.
“Phù nhi, tin tức của ngươi cũng chậm quá đi?.”
Thấy vẻ bình tỉnh trên mặt của mọi người, Nguyệt Phù có chút thất vọng.
“Thì ra ai nấy đều đã biết. Vậy mà làm nô tỳ chạy vội về đây bẩm báo.”
Hoàng ma ma thấy Nguyệt Phù trẻ con như vậy thì cũng phải mỉm cười lắc đầu ngao ngán. Xem ra, nương nương vẫn là quá chiều chuộng những nha hoàn bên cạnh mình rồi. Nhìn nét tươi vui của những người hầu trong viện là biết ngay chủ tử đã tử tế đến như thế nào. Chủ tử phải tốt tính thì hạ nhân mới được sống yên ổn, vui vẻ đến như vậy.
Sau khi đã chỉnh chu hết tất cả, Uyển Linh lại bắt đầu một ngày mới bận rộn của mình.
Nàng ngồi trên ghế tọa, phía dưới là các cung phi tới thỉnh an. Hôm nay, ai nấy đều mang một dáng vẻ bàng hoàng cùng sợ hãi.
Dù sao bọn họ cũng mới nhập cung chưa bao lâu. Nếu nói người nhập cung lâu nhất thì cũng chưa tới ba năm, nên trước những chuyện như vậy có chút kinh hãi vẫn là chuyện dễ hiểu.
Uyển Linh chợt nghĩ, nếu bọn họ mà là lão nhân trong cung như các vị ma ma ở đây. Thì có lẽ đến ma còn sợ bọn họ chứ làm gì có chuyện bọn họ lại sợ ma?.
Chung quy, so với ma quỷ, thì lòng người vẫn là thứ đáng sợ nhất.
Thấy một người lâu rồi chưa gặp mặt, Uyển Linh lên tiếng hỏi thăm:
"Lâu rồi mới gặp lại Vi chiêu dung. Xem ra ba tháng vừa rồi, muội muội nghỉ ngơi cũng tốt lắm."
Chuyện bị phạt cấm túc vừa rồi cũng đủ làm Vi thị cảm thấy sợ hãi. Cái nàng sợ không phải là uy phong của vị hoàng hậu kia, mà là sự thất sủng của hoàng thượng.
Trong hoàng cung này, mặc dù địa vị của nàng ta cũng không tính là quá thấp. Nhưng trong ba tháng cấm túc vừa rồi nàng ta cũng ăn không ít khổ cực. Hạ nhân trong cung thấy nàng ta bị hoàng thượng thất sủng liền hầu hạ không chuyên tâm, ngay cả đến việc ăn uống cũng trở nên trễ nải. Cũng chẳng biết đã bao lâu, nàng ta không còn nhận được sự đối đãi tốt như trước đây nữa.
"Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, sức khỏe của muộn vẫn là tốt lắm."
Uyển Linh nhẹ nhàng gật đầu không nói gì thêm. Xem ra, qua việc vừa rồi cũng đã mài dũa đi của nàng ta không ít nhuệ khí.
Lâm ngọc nhi ngồi ở dưới vẫn ung dung thưởng trà. Trong mắt của nàng ta dường như không chứa đựng nổi một hạt cát nào vậy. Tới tận bây giờ, nàng ta vẫn không hề hay biết là mình cùng Lâm gia sắp phải hứng chịu đại hoạ từ người cô đã mất kia của mình.
Uyển Linh hỏi thăm qua loa mọi người một chút rồi đứng lên, dẫn đầu đoàn người đi đến Hoà Thọ cung thỉnh an thái hậu.
Tối hôm đó, nàng men theo sự chỉ dẫn của hồn ma kia, cùng Nguyệt Cát thay đổi trang phục nha hoàn đi đến Thuý Hoa cung.
Trời đêm tối đen như mực, vì làm chuyện lén lút nên bọn họ cũng chẳng dám bật đèn lên, sợ người khác phát hiện lại không hay.
Dựa vào ánh trăng sáng mờ ảo, bọn họ đi tới một bức tường cũ kỹ phía sau tẩm cung của thái phi. Cũng may là xuyên suốt một đoạn đường không bị một ai phát hiện.
Uyển Linh nhìn hồn ma kia rồi nói: “Phùng ma ma, thứ mà ngươi nói đang ở đây ư?”.
Nàng vừa nói, vừa chỉ vào bức tường trước mặt.
Phùng ma ma thấy vậy thì liền gật đầu: “Lần đó, vì sợ bị người khác phát hiện, nên lão nô đã ra phía sau này rồi chôn nó xuống đây.”
Uyển Linh ra hiệu cho Nguyệt Cát đào phần đất phía dưới chân tường lên.
Theo sự chỉ dẫn của Phùng ma ma, Nguyệt Cát ra sức đào đất. Có lẽ là vì sợ thời gian lâu, mưa sẽ rửa trôi đám đất ở trên bề mặt, lộ ra bức thư tuyệt mệnh ấy nên Phùng ma ma đã chôn xuống rất sâu. Sau đó, còn không quên dùng một lớp đá rải lên trên bề mặt rồi dùng thêm một lớp đất lấp lại lần nữa.
Đào được một lúc, cuối cùng Nguyệt Cát cũng đã phát hiện ra một mảnh vải mục nát. Nàng ra sức kéo mảnh vải lên, một chiếc hộp nhỏ cũng theo đó mà lăn ra ngoài.
Nguyệt Cát cẩn thận mở chiếc hộp ra, phía bên trong còn có một chiếc lọ bằng gốm, gần giống như lọ đựng dược có nút đậy bằng gỗ vậy.
“Phùng ma ma, nó ở trong này ư?”.
“Đúng vậy, ngươi lấy đá đập vỡ nó ra đi. Vì sợ nước mưa sẽ ngấm vào làm ướt giấy nên ta đã nhét thư vào trong đó. Cũng không biết bây giờ nó còn vẹn nguyên hay không.”
Nguyệt Cát làm theo lời Phùng ma ma nói, dùng hòn đá lớn bên cạnh ra sức đập xuống. Quả nhiên, bên trong có một lá thư nhỏ được cuộn tròn một cách cẩn thận.
Nàng cung kính đưa bức thư cho Uyển Linh.
Uyển Linh mở ra nhìn một lượt. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng may mắn là lá thư vẫn còn khá nguyên vẹn, chỉ hơi ố vàng một chút, cũng không ảnh hưởng gì đến chữ viết cả.
Nhìn nét chữ mềm mại trong đó, chẳng hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi mất mát đến khó tả. Người ta nói, nét chữ như nét người. Ắt hẳn, trước đây thái phi cũng là một người nữ tử tài sắc vẹn toàn, hiền lương thục đức. Thật tiếc, là số mệnh quá trớ trêu khi khiến bà phải rời xa nhân thế khi vẫn đang còn trẻ như thế.
Cuộn tròn bức thư lại như ban đầu, sau đó cất cẩn thận vào một túi gấm đeo bên hông. Nàng không dám đọc bức thư ấy dù chỉ là một chữ. Bởi vì, nàng muốn giữ được sự riêng tư cho cả người viết lẫn người đọc. Thái phi đã cất công viết bức thư này cho hoàng thượng, thì ắt hẳn, người vẫn mong hoàng thượng vẫn là người đầu tiên đọc được nó.
“Chúng ta trở về thôi.”
Trở về tới Phụng Nghi cung, Uyển Linh tắm rửa lại một vòng, chỉnh chu trang phục sao cho đẹp đẽ nhất rồi dẫn theo đoàn người đi đến điện Thiên An.
Hoàng thượng lúc này vẫn đang ở ngự thư phòng xem tấu chương. Hai hàng lông mày hắn dính chặt lại với nhau. Ngày nào cũng có một đống tấu chương cần xử lý khiến hắn đầu đau như búa bổ.
Lúc này, Triệu thái giám vào trong bẩm báo: “Bệ hạ, hoàng hậu tới đây, muốn gặp người”.
Trịnh Gia Ý Hiên ngạc nhiên: “Nàng có nói lý do vì sao đến đây không?”.
“Dạ bẩm, nương nương không nói.”
Trịnh Gia Ý Hiên suy nghĩ, hoàng hậu có bao giờ chủ động tới đây gặp hắn lần nào đâu, sao lần này lại tới? Nhất là vào giờ này.
Hắn gập tấu chương trong tay xuống, sau đó nói: “Ngươi mời hoàng hậu vào trong đi.”
“Dạ, bệ hạ.”