Tuy không có sự xuất hiện của hai cha con họ Phùng nhưng mọi người vẫn trò chuyện rất vui vẻ. Phùng Vĩnh Lâm và con trai bước vào thấy không ai quan tâm đến mình liền hiểu thân hiểu phận, im lặng ngồi xuống.
“Hai đứa mau đi đăng ký đi, khi nào về chúng ta sẽ bàn tiếp về hôn lễ”_Tần Y Tịnh vui vẻ hối thúc.
Nhiếp Cảnh Thiên và Phùng Y Nguyệt không chần chừ gì liền đứng lên chào mọi người và rời đi. Hai cha con họ Phùng dù không đồng ý cũng không thể làm gì. Nhớ đến quá khứ huy hoàng của bản thân, hành động hai người từng làm nếu so với Nhiếp Cảnh Thiên thì đúng là một trời một vực…
“Khi nãy em hỏi ba như thế là có ý gì?”_Nhiếp Cảnh Thiên vừa lái xe, vừa hỏi cô.
“Anh còn nhớ cách anh hai theo đuổi chị dâu không?”
“Nhớ…anh hai và chị dâu vô tình xảy ra quan hệ, sau đó lại đòi nhận con không lấy mẹ…kết quả phải tìm kiếm tung tích chị ấy suốt ba năm và mất thêm hai năm để rước được chị dâu về nhà…”_Nhiếp Cảnh Thiên có đôi chút khinh thường người anh vợ vô trách nhiệm.
“Em nghe mẹ kể năm xưa ba cũng như thế…”
“Ba…?”_Nhiếp Cảnh Thiên có chút bất ngờ.
"Ừm, ba mẹ là bạn từ nhỏ nên vẫn luôn rất thân thiết và vì thế nên hai người mới không nhận ra tình cảm dành cho nhau.
Cho đến khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn và có sự xuất hiện của anh hai, ba mẹ mới bắt đầu ở cạnh nhau với tư cách khác rồi mới dần dần nhận ra tình cảm của bản thân dành cho đối phương…
Và khi chị ba xuất hiện thì hai người mới nghĩ đến chuyện kết hôn, tổ chức đám cưới…"_Phùng Y Nguyệt kể lại câu chuyện không mấy vẻ vang của ba mẹ.
“Vậy đứa bé này cũng là do em cố ý?”
Nhiếp Cảnh Thiên dường như hiểu ra câu “Cùng chung dòng máu, cùng chung gene di truyền” của Tần Y Tịnh nói lúc nãy nghĩa là gì.
“Ừm…tuy không phải em cố ý nhưng suy nghĩ này cũng không sai…?”_Phùng Y Nguyệt nhìn anh mỉm cười nghịch ngợm.
Vừa đúng lúc đến nơi, anh dừng xe sau đó quay sang bóp nhẹ lấy mũi cô.
“Em đúng là nghịch ngợm…”_Nhiếp Cảnh Thiên nhìn Phùng Y Nguyệt đầy yêu chiều.
Cả hai nhanh chóng xuống xe, vào làm thủ tục. Vì hôm nay khá vắng nên không mất quá nhiều thời gian hai người đã chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, chính thức trở thành mối quan hệ được pháp luật nhà nước bảo vệ.
Anh và cô cùng nhìn vào cuốn sổ đỏ trên tay mình, sau đó lại đối mặt nhìn nhau, bật cười.
Hai người sau khi thể hiện cảm xúc xong thì liền lên xe về nhà, kế hoạch tổ chức đám cưới vẫn đang chờ hai người về để bàn bạc.
[…]
Sau khi bàn bạc, tính toán kĩ lưỡng thì hôn lễ được quyết định tổ chức vào hai tháng sau, khi đứa bé trong bụng cô được ba tháng.
Để thuận tiện cho cơ thể và sức khỏe của Phùng Y Nguyệt thì hôn lễ đã được tổ chức đơn giản và phải hoàn thành sớm nhất có thể. Nhưng cũng không vì thế mà chuẩn bị sơ sài, qua loa, tổ chức như làm cho có. Đám cưới được các bà mẹ chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, tỉ mỉ. Anh và cô chỉ có việc lên ý tưởng, còn lại mọi thứ đều được trang trí, chuẩn bị theo đúng sở thích của cả hai.
Hôn lễ được diễn ra tại một nhà hàng lớn, trang trí tuy không quá phức tạp, cầu kì nhưng lại trông vô cùng sang trọng, bắt mắt.
Đêm trước ngày diễn ra hôn lễ, Phùng Y Nguyệt căng thẳng, lo lắng đến mức không thể ngủ. Sáng lại phải dậy sớm để trang điểm, làm tóc nên trông cô vô cùng mệt mỏi.
…
Dù được ba nắm tay, dắt đi trên lễ đường, cô vẫn không thể kiếm lại được bình tĩnh.
“Dám làm con bé buồn thì con không yên với chúng ta đâu!”
“Sẽ không có chuyện đấy đâu ạ!”
Cô luôn trong tâm trạng lo lắng, hồi hộp nhưng khi được ba trao tay mình cho Nhiếp Cảnh Thiên, Phùng Y Nguyệt như mới vơi đi phần nào tâm trạng. Sự dịu dàng nơi ánh mắt anh, sự mạnh mẽ từ đôi bàn tay to lớn trong phút chốc giúp cô lấy lại được sự tự tin.
Nghi lễ liền hoàn thành khi hai người trao nhau lời thề và trao nhẫn, kèm theo đó là một nụ hôn chân thành.
“Mong được Nhiếp đại thiếu giúp đỡ!”
“Xin được Nhiếp đại thiếu phu nhân chỉ giáo!”
Nhiếp Cảnh Thiên và Phùng Y Nguyệt thì thầm. Hai người trán chạm trán, mỉm cười đầy hạnh phúc. Những bông hoa trang trí, kèm theo ánh đèn mờ nhạt xung quang khiến hình ảnh hai người trở nên tuyệt đẹp, đẹp tựa như một đôi thiên nga, loài vật tượng trưng cho tình yêu và sự chung thủy.
…
Khi nghi lễ kết thúc thì hai người bắt đầu đi mời rượu các vị khách. Do có chút khó chịu trong người nên sau khi chào hỏi bạn bè và người quen, cô liền đi nghỉ ngơi.