Ngày hôm sau, nhóm Trịnh Bác Văn cũng vào thăm Phùng Y Nguyệt. Vì số lượng người quá đông không thể dồn vào một phòng bệnh bé xíu nên Hàn Gia Tường đã dẫn mọi người ra vườn sau bệnh viện để thoải mái trò chuyện.
“Đây bác có chuẩn bị rất nhiều bánh trái, các cháu cũng ăn cùng đi”_Ngô Mẫn Châu bày một ít bánh kẹo, trái cây lên bàn.
Mọi người không ai ngại ngùng, thân thiết đến mức ai cũng tự nhiên như của nhà mình…
Tiếng cười đùa vang lên không ngừng, hình ảnh những chàng trai lớn xác vô tư đuổi đánh nhau…những lời chọc ghẹo liên tiếp được tuôn ra…những tiếng kêu cứu thi nhau xuất hiện…hay những lời xin lỗi cũng len lỏi ngoi lên…tất cả hợp lại với nhau tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống, một khung cảnh tràn ngập hạnh phúc, cảm xúc…
“Nhìn bọn nhỏ…lại nhớ đến chúng ta ngày xưa nhỉ…?”
Lý Hoài Diễm mỉm cười, ánh mắt không hề rời khỏi những cô cậu nhóc trước mặt, trong đầu lại xuất hiện những kí ức, hình ảnh đã diễn ra khoảng ba mươi lăm năm trước, lúc đó mọi người vẫn chỉ là những đứa học sinh nghịch ngợm không lắm suy tư mà thôi…
“Ừm…chúng ta ngày xưa cũng quậy không kém bọn nhỏ ấy nhỉ?”_Tần Y Tịnh cũng nhớ lại những kí ức cũ.
“Bọn nhỏ vẫn còn ngoan hơn các cậu nhiều đấy…”_Hạ Kỳ Sơn lên tiếng.
Tuy chỉ là một câu nói bình thường gợi lại quá khứ nhưng mọi người lại nghe ra đầy sự châm chọc. Ai cũng nhìn ông với ánh mắt không mấy thân thiện. Cảm nhận được sự nguy hiểm, Hạ Kỳ Sơn liền cười xòa giải thích.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, không ác ý cũng không có ý gì khác…thật đấy…!”
Không ai nói gì chỉ liếc nhìn nhau sau đó cả năm người đều bậc cười. Từ lúc Hạ Kỳ Sơn quen Ngô Mẫn Châu thì ông liền trở thành một tay chơi, ông bắt buộc phải hòa nhập với mọi người thì mới có thể thuận lợi quen bà…Và cũng bắt đầu từ đó, ông luôn trở thành tâm điểm sự chọc ghẹo của nhà gái, mọi người đều chọc ông rồi cười phá lên như này…Hạ Kỳ Sơn ngoài chịu đựng cũng chẳng thể vùng lên…
Sáu vị phụ huynh đùa nhau xong thì lại đưa mắt về hướng các con của mình, ánh mắt họ vẫn luôn tràn đầy tình yêu, tràn ngập hạnh phúc.
Đùa giỡn mệt, các cô cậu trẻ liền chạy lại chỗ bàn trà bánh ăn để lấy lại sức. Những ai không đánh lại còn lên tiếng mách phụ huynh…
[…]
Đến khi gió to thì Phùng Y Nguyệt được đưa lên phòng nghỉ ngơi, mọi người cũng đều ra về vì thời gian đã quá trưa. Căn phòng ồn ào, chật kín người nhanh chóng trở nên vắng vẻ, yên tĩnh chỉ còn mỗi Nhiếp Cảnh Thiên và Phùng Y Nguyệt.
Đều đặn mỗi ngày, các mẹ đều thay phiên nhau mang cơm vào cho hai người, cứ như thế cho đến ngày cô xuất viện…
[…]
Hôm nay, sau khoảng gần ba tháng nằm viện thì Phùng Y Nguyệt cũng đã được về nhà. Thật ra từ một tháng trước thì sức khỏe của cô đã chẳng còn vấn đề gì nhưng anh lại lo lắng cho chân của cô nên nhất quyết không cho xuất viện. Đến hôm nay thì chân cô gần như hồi phục nên Nhiếp Cảnh Thiên mới cho cô về nhà. Để tiện cho chăm sóc thì hai người đã về nhà họ Phùng…
Về nhà tĩnh dưỡng khoảng thêm gần một tháng thì chân Phùng Y Nguyệt đã hoàn toàn hồi phục, cô đã có thể tự do đi đứng, chạy nhảy…
Mọi người đã tổ chức một bữa tiệc tại nhà Nhiếp Cảnh Thiên để chúc mừng, bữa tiệc cũng chẳng có ai xa lạ ngoài người thân, bạn bè.
Đến khi bữa tiệc gần kết thúc thì đã có một sự kiện đặc biệt xảy ra…Nhiếp Cảnh Thiên cầu hôn Phùng Y Nguyệt!!
Nhưng…
“Không được, mẹ không chấp nhận, con vẫn chưa đủ điều kiện để cưới vợ càng không đủ điều kiện để cưới con bé…”
Lời cầu hôn của Nhiếp Cảnh Thiên vừa kết thúc, còn chưa nhận được đáp án của Phùng Y Nguyệt thì anh đã nhận được đáp án của phụ huynh. Sự ngăn cản đó còn đến từ mẹ ruột anh nữa chứ…
Anh còn chưa kịp lên tiếng thì lại có tiếng nói khác vang lên.
“Nếu muốn cưới Y Nguyệt thì ít nhất con phải có công việc ổn định, phải có khả năng kiếm tiền trước đã…”_Tần Y Tịnh lên tiếng.
Nếu Tần Y Tịnh không nói thì Nhiếp Cảnh Thiên cũng không nhớ mình chỉ vừa học hết đại học…nói học hết đại học nhưng thực chất là anh còn chưa đậu tốt nghiệp…
Ngước nhìn ánh mắt cô, anh liền nhận ra bản thân đã quá hấp tấp, bây giờ cả hai còn quá trẻ, cô chỉ mới học đến năm hai đại học nếu bây giờ anh cưới cô thì không chắc anh có thể tự lo cho cô đầy đủ…
“Con hiểu rồi, con đã quá vội vàng trong việc hệ trọng này…mọi người hãy cho con thời gian, con sẽ cố gắng để bản thân có thể lo thật tốt cho Y Nguyệt sau này…”
Trước lời hứa của Nhiếp Cảnh Thiên, phụ huynh hai nhà đều hài lòng mỉm cười.
“Được, ba mẹ sẽ đợi…”_Phùng Vĩnh Lâm vỗ nhẹ lên vai anh cười.