Tịch Tiểu Khả tiến lại gần ngồi đối diện với cô. Cô ấy thầm quan sát cô gái trước mắt này. Hình như...cô gầy hơn trước đây rồi.
" Ha, tôi tưởng chị chết rồi chứ? ". - Cô ấy mở miệng, giọng nói hàm chứa khinh bỉ cô.
Vân Khê làm như không nghe thấy lời của cô ta, tiếp tục ngắm cảnh vật xung quanh.
Thấy cô không trả lời cô ấy một câu, cô ấy bực tức trừng mắt lên. Cái gì đây!? Không xem cô ấy ra gì rồi à!?.
" Chị cũng hay thật đấy, anh trai tôi vẫn mang chị về đây được! ".
" Mạng chị lớn thật! ".
Tịch Tiểu Khả tiếp tục luyên tha luyên thuyên bên tai cô. Được! Để xem cô im lặng đến lúc nào!.
Nhưng, có lẽ cô ấy đoán hoàn sai rồi, Vân Khê có tính nhẫn nại cực kì tốt, đợi đến khi Tịch Tiểu Khả luyên thuyên bên tai cô xong, cô mới mở miệng:
" Cô nói hết chưa? ".
Biểu cảm của Vân Khê lộ rõ vẻ lạnh nhạt, cô không quan tâm đến những lời của Tịch Tiểu Khả nói vừa nãy, nó có sát thương chí mạng bao nhiêu cô vẫn chịu được.
" Chị sao lại..." - Thấy dáng vẻ lạnh lùng, xa cách của cô, hoàn toàn khác với trước đây. Tịch Tiểu Khả không thể thích ứng được.
" Cô giúp tôi thoát khỏi đây đi! ". - Vân Khê thẳng thắn đưa ra yêu cầu với yêu cầu.
" C...cái gì!? ". - Tịch Tiểu Khả ngớ người ra, chưa đến một giây cô ấy mới tiêu hoá được Vân Khê vừa nói gì.
Dưới sự giám sát của đám thuộc hạ, cô không có biện pháp trốn khỏi đây được, chỉ có Tịch Tiểu Khả mà thôi. Cô chắc chắn rằng cô ấy sẽ giúp cô!.
Vì Tịch Tiểu Khả mới từ nước ngoài trở về nên không biết được nhiều lắm. Vì vậy, Vân Khê kể lại toàn bộ sự việc cho cô ấy nghe. Tịch Tiểu Khả cũng đã hiểu ra, thầm oán thằng anh trai cầm thú của cô ấy. Thích người ta đã không nói, còn bày đặt giam cầm!
" Thoát? Chị muốn thoát bằng cách nào? ". - An ninh của biệt thự rất tốt, chỉ cần có sơ hở một cái là chết ngay.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Khê loé lên một tia tinh anh, khoé miệng cô nở dãn ra.
Hai người họ đi vào trong biệt thự, Quản gia thấy Tịch Tiểu Khả liền vui mừng chào hỏi:
" Cô chủ, cô về rồi. Mau! mau lên lầu nghỉ ngơi đi! ".
Tịch Tiểu Khả nghe vậy, cô ấy khẽ " Ân " rồi kéo Vân Khê lên lầu. Dì Lưu nhìn theo hai người họ cứ dính sát vào nhau, thì thầm to nhỏ gì đó. Bà tự hỏi, quái lạ Tịch Tiểu Khả và Vân Khê thân nhau từ lúc nào vậy?. Nhưng, bà lại không suy nghĩ gì nhiều, có thể Tiểu thư gặp người hợp tuổi nên không khỏi phấn khích thôi, điều này không có gì là lạ cả.
Ở một góc trên tầng 2, hai cô gái trốn một bên góc tường, khi thấy dì Lưu rời đi thì hai người mới quyết định hành động.
" Vân Khê, cô đã nghĩ ra cách thoát khỏi đây chưa? ". - Tịch Tiểu Khả quay sang hỏi cô.
Cô hoàn toàn nghĩ ra rồi, còn thành công hay không thì cô không biết. Cô kéo Tịch Tiểu Khả lại, thì thào bên tai cô. Bông nhiên, mày mày cô ấy sửng sốt, " Này cái này..."
Vân Khê trấn an cô ấy, bảo cô ấy cứ làm đi, bọn người đó sẽ không nghi ngờ đâu.
Tịch Tiểu Khả đành nghe theo cô. Cô ấy đi xuống dưới lầu để tìm dì Lưu.
" Dì Lưu! ".
Nghe thấy tiếng cô ấy gọi, bà nhanh chóng chạy đến: " Cô chủ có việc gì sao? ".
" Ân... ". - Cô ấy cố nặn ra một nụ cười tươi tắn nhất có thể: " Tôi có thể nhờ bà một việc được không? ".
" Cô chủ nói đi! ".
" À...là tôi muốn ra ngoài đi chơi một chút, không biết tôi có thể dẫn Vân Khê theo được không!? ".
Nghe Tịch Tiểu Khả muốn dẫn Vân Khê theo đi chơi, bà cảm thấy do dự:
" Việc này...".
" Sao vậy? ". - Cô ấy nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt cận thận nhìn chằm chằm vào bà, " Không được à? "
" Tiểu thư...cái này phải có sự chấp thuận của Cậu chủ! ".
Tịch Tiểu Khả không cảm thấy bực bội gì, ngược lại nội tâm cô thầm mừng rỡ, khoé miệng cô ấy cong lên.
" Vậy thôi vậy! ". - Nói xong, cô ấy làm vẻ mặt buồn thiu đi lại cầu thang. Bỗng nhiên, cô quay đầu lại, giống như vừa nghĩ ra được ý tưởng hay liền bảo: " Hay bà gọi cho anh trai tôi, nhờ anh ấy đi! ".
" À... được được! ". - Cái này bà sẽ không do dự từ chối, vì bà vốn biết Tịch Nam Dạ sẽ chấp thuận theo yêu cầu của em gái.
Dứt lời, Tịch Tiểu Khả vui mừng quay trở về phòng. Còn ở phòng khách, dì Lưu không ngần ngại cầm máy lên gọi cho Tịch Nam Dạ.
" Alo! ".
" A...Cậu chủ! Cô chủ trở về rồi! Cô ấy vừa bảo tôi gọi cho cậu, muốn xin phép cậu đi ra ngoài chơi! ".
" Vậy để nó đi đi! ". - Hắn tùy ý đáp
" A...Cô chủ muốn Vân tiểu thư đi chơi cùng cô ấy! ".
Em gái hắn muốn Vân Khê đi cùng!? Hắn không thể tin nổi, từ lúc nào mối quan hệ của hai người đó trở nên tốt như vậy!? Nhưng, với Vân Khê, hắn tất nhiên là không cho, dù bất kể lý do gì đi chăng nữa, hắn nhất quyết từ chối yêu cầu này:
" Không! ".
" Nhưng mà..."
" Nó muốn đi thì kệ nó, còn Vân Khê không được ra khỏi biệt thự nửa bước! ".
" Vâng...".
Một lát sau...
Ở trong phòng ngủ của Tịch Tiểu Khả, Vân Khê và cô ấy ngồi cạnh, Tịch Tiểu Khả không ngớt lời khen ngợi cô.
" Vân Khê, tôi không nghĩ cô sẽ nghĩ ra cái kế này đấy! "
Nhưng mà, Tịch Tiểu Khả hơi sốt sắng, không nhịn được lại hỏi cô: " Liệu anh hai có chấp nhận không? ".
Vân Khê cũng cùng một câu hỏi với cô ấy, cô không biết có thành công hay không, tuy cô nghĩ vậy nhưng bản thân chắc nịch nói: " Không! ". Với tính cách mạnh bạo của hắn, hắn nhất định sẽ không cho cô đi!.
" Nếu anh hai chấp thuận thì sao!? ".
" Cứ làm theo yêu cầu của tôi đi! " - Cô không một chút do dự đáp.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tịch Tiểu Khả đứng dậy đi ra mở cửa. Là Quản gia Lưu, bà thấy Vân Khê ở trong đây, ngược lại không có điều gì bất ngờ cả.
" Cô chủ, Cậu chủ không cho Vân tiểu thư đi, nếu cho Vân Tiểu thư đi theo phải mang theo vệ sĩ! ". - Vừa rồi Tịch Nam Dạ gọi lại cho bà, bảo bà rằng đồng ý để cho Vân Khê đi ra ngoài chơi với Tiểu Khả, với điều kiện rằng phải đem vệ sĩ đi theo canh chừng cô.
Tịch Tiểu Khả không khỏi sốc, thế nhưng, ngược lại với cô ấy. Vân Khê hoàn toàn bình thản, không có biểu cảm hoảng hốt nào trên mặt của cô cả.