Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Gió nhẹ thổi tới làm cho cảnh trí hơi mờ nhạt, Tần Tu Viễn đứng lẳng lặng mà trầm tĩnh nhìn Thấm Tần. Thấm tần nhìn hắn một lát, cuối cùng thở dài, nói: “Thôi.”

Nàng thấp giọng: “Bởi vì chỉ có Tần gia các ngươi mới có thể đối xử tử tế với con của nàng.”

Tần Tu Viễn ngạc nhiên, hỏi: “Nương nương nói muốn kết minh, vì…”

Thấm tần đáp: “Không sai, bổn cung vì bảo vệ con của nàng… Ở tiền triều bổn cung không có bất kỳ căn cơ gia tộc nào, cũng không có ý định để cho nhi tử của mình đi tranh đoạt đế vị, hiện giờ điều bổn cung muốn làm đều là vì trả nợ ân tình và cầu an ổn thôi.”

Dừng một chút, nàng nói: “Lúc trước nếu không có tỷ tỷ, chỉ sợ bản cung đã sớm khó sinh mà chết.”

Tần Tu Viễn trầm giọng nói: “Thần đã biết.”

Giữa hai người không còn lời nào khác.



Thời gian kiểm phiếu đã gần kết thúc, mọi người nhao nhao trở về chỗ ngồi.

Dưới Xuân Hoa Đài, tất cả mọi người đều đang chờ công bố kết quả của trận đấu Mỹ Thực Lệnh. Tần Tu Dao nói: “Tẩu tẩu, tẩu có lo lắng không?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nhìn nàng, nói: “Ta thấy muội còn khẩn trương hơn ta vài phần đó…”

Tần Tu Dao duyên dáng nói: “Đương nhiên là muội có chút khẩn trương, nhưng mà nếu thật sự đứng đầu, tẩu tẩu muốn cái gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười nói: “Thứ ca ca của muội muốn cũng chính là thứ ta muốn.”

Tần Tu Dao nghe xong có chút chua xót, nói: “Đôi phu thê ân ái này có thể cho người khác một con đường sống không?”

Đường Nguyễn Nguyễn dùng cánh tay khẽ chạm vào nàng, nói: “Vậy muội cũng thành thân sớm đi!”

Tần Tu Dao hờn dỗi nói: “Tẩu tẩu! Sao lúc nào tẩu cũng trêu ghẹo muội!”

Hai người đang cười đùa thì nhìn thấy trong đám người có hai bóng dáng quen thuộc đang tiến lại đây.

“Chi Tâm tỷ tỷ! Nhị ca!” Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện là Ngôn Chi Tâm và Nhị ca của nàng thì lập tức vui vẻ vẫy tay với bọn họ. Tần lão phu nhân cũng nhìn theo, nói: “A Dật? Không phải con không định đến đây sao?”

Hôm nay Tần Tu Dật mặc một bộ áo bào màu xám khiêm tốn, ống tay áo rộng thùng thình che đi nỗi đau của hắn. Thoạt nhìn là một thanh niên phong lưu thoải mái. Tần Tu Dật cố gắng cười, nói: “Vốn là không muốn tới, nhưng không nghĩ tới hôm nay có chút đặc thù… nên mới đến đây.”

Ngôn Chi Tâm cười cười, nói: “Bá mẫu, là con kéo chàng tới đây, người xem con có lợi hại không?”

Ngôn Chi Tâm tựa như đã trở về ba năm trước, thường xuyên chạy tới phủ Trấn Quốc tướng quân, vô cùng quen thuộc. Tần lão phu nhân mím môi cười nói: “Lợi hại lợi hại, nếu có thể quản hắn mỗi ngày như thế thì thật là tốt.”

Sắc mặt Ngôn Chi Tâm đỏ lên, thấp giọng nói: “Vậy phải xem chàng có chịu hay không.”

Tần Tu Dật sửng sốt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay chúng ta đến xem Mỹ Thực Lệnh, phải quan sát cẩn thận một chút…”

Mỗi lần nhắc tới chuyện hôn sự thì Tần Tu Dật đều cố lảng tránh sang chuyện khác. Ngôn Chi Tâm biết trong lòng hắn vẫn còn chuyện chưa buông xuống được nên nàng cũng không ép hắn, nàng nói: “Được, được, hôm nay là đến xem Mỹ Thực Lệnh, không nói chuyện khác.”

Tần lão phu nhân vô cùng ghét bỏ nhìn Tần Tu Dật một cái, tựa như đang nói, cứ tiếp tục như vậy khi nào ta mới có thể ôm chất tử đây?

Tiếng chuông của Mỹ Thực Lệnh lại vang lên, tất cả mọi người đều tụ tập ở trên Xuân Hoa Đài.

Lễ Bộ thượng thư Trương đại nhân yên lặng mở quyển trục ra, đầu tiên là đọc một đoạn xuân canh thu hoạch, mưa thuận gió hòa, sau đó cao giọng tuyên bố thứ hạng của Mỹ Thực Lệnh trong trận chung kết…

“Mỹ Thực Lệnh lần này, món ăn đạt được danh hiệu thứ nhất chính là… cháo vô gạo, chúc mừng phủ Trấn Quốc tướng quân!”

Lời này vừa nói ra đã làm cho đám người Tần Tu Dao trên đài Xuân Hoa Đài vui vẻ nhảy dựng lên. Tần lão phu cười đến không khép miệng lại được. Tần Tu Dao kích động kéo tay áo Mạc Lâm, nói: “Đại nhân! Chúng ta đã giành được hạng nhất! Tẩu tẩu nhà ta thật lợi hại!”

Mạc Lâm tươi cười nhìn Tần Tu Dao, giống như đang nhìn một tiểu cô nương đáng yêu, hắn sảng khoái cười nói: “Chúc mừng!”

Đường Nguyễn Nguyễn đứng trước mọi người, cũng vui mừng khôn xiết. Giờ phút này, nàng đã được lễ quan tới nghênh đón. Đường Nguyễn Nguyễn theo lễ quan, lần thứ hai bước lên Ngọc Các.

Trên Ngọc Các, Mẫn Thành Đế đối với kết quả phán xét này cũng khá hài lòng, hắn nhìn hộp thức ăn sụn gà nướng giòn tan trước mặt đã trống rỗng, còn cảm thấy chưa thỏa mãn. Hắn thấy lễ quan dẫn Đường Nguyễn Nguyễn tới, nói: “Tần tướng quân đâu?”

Tần Tu Viễn xuất hiện: “Có mạt tướng.”

Tần Tu Viễn đứng cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, nàng mặc một bộ váy màu hồng, dịu dàng mà lại xinh đẹp, còn Tần Tu Viễn một thân quan bào đỏ, lại càng tuấn dật vô song. Hai người đứng ở một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ, toàn bộ Ngọc Các tựa như sáng lên vài phần, nhìn thật sự đẹp mắt.

Tất cả mọi người đều có vài phần ghen tị. Hôm nay tâm tình của Mẫn Thành Đế không tệ, hắn nói: “Tu Viễn, phu nhân nhà ngươi hiền lành, vì phủ Trấn Quốc tướng quân các ngươi mà lấy được danh hiệu đệ nhất, trẫm từng hứa hẹn, nếu ai lấy được danh hiệu đệ nhất thì sẽ ban cho một nguyện vọng, chỉ cần không vi phạm lễ pháp là được, các ngươi muốn cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn Tần Tu Viễn, liếc mắt một cái, Tần Tu Viễn hơi gật đầu nhìn về phía nàng. Hắn mặt đối mặt với Mẫn Thành Đế, cung kính chắp tay, trầm giọng nói: “Mạt tướng xác thực có một việc muốn thỉnh cầu.”

Hắn ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh mắt Mẫn Thành Đế, nói: “Mạt tướng khẩn cầu Hoàng thượng xem xét lại vụ án của ba năm trước trong Vô Nhân Cốc!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mẫn Thành Đế đột nhiên biến đổi, toàn trường xôn xao…

“Cái gì? Tần tướng quân muốn lật án sao?”

“Ba năm trước chuyện phụ thân và huynh trưởng hắn liều lĩnh xuất chinh mất mạng, đã sớm là chuyện ván đóng thuyền, Hoàng thượng không truy cứu đã là ban ân huệ cho bọn họ rồi mà còn không biết hối cải?”

“Nói không chừng là thật sự oan uổng?”

“Lá gan của Tần tướng quân này cũng quá lớn, lại dám mượn giải thưởng của Mỹ Thực Lệnh để nhắc tới việc này, đây không phải là đang bức ép Hoàng thượng sao?”

Trong lúc nhất thời, mọi người trên Ngọc Các đều bàn tán xôn xao.

Mẫn Thành Đế nặng nề đập mạnh chén rượu lên bàn, mọi người mới an tĩnh lại. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn vén áo bào quỳ xuống đất, Đường Nguyễn Nguyễn cũng quỳ xuống theo, hắn nói: “Mạt tướng đã thu thập được nhân chứng và vật chứng, nhưng nếu muốn tiếp tục tìm ra chân tướng năm đó thì cần tìm được chủ mưu, kính xin Hoàng thượng đồng ý!”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế xanh mét, hắn lạnh lùng hỏi: “Ý của ngươi là phán quyết vào ba năm trước của trẫm là sai?”

Bầu không khí nặng nề đột nhiên giáng xuống, không ai dám thở mạnh. Tần Tu Viễn lại trấn định tự nhiên, nói: “Không phải vậy, không phải Hoàng thượng sai, mà là có người cố ý che dấu Hoàng thượng, dám một tay che trời.”

Đôi mắt Mẫn Thành Đế sâu thẳm: “Ngươi và phu nhân ngươi từng bước một đến tham gia Mỹ Thực Lệnh, chính là trăm phương ngàn kế muốn để trẫm giúp ngươi thẩm tra lại vụ án Vô Nhân Cốc, có phải hay không?”

Tần Tu Viễn quỳ xuống thẳng lưng, nói: “Quả thật mạt tướng hy vọng Hoàng thượng vì phủ Trấn Quốc tướng quân chủ trì công đạo, nhưng phu nhân ta vì Hoàng thượng, nương nương mà thành kính dâng lên mỹ thực là chí thuần chí hiếu.” Dừng một chút, hắn nói: “Việc này không liên quan đến nàng, là mạt tướng một bên tình nguyện, kính xin Hoàng thượng cho phép nàng lui ra trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nhìn về phía hắn, nàng lắc đầu giống như đang nói, thiếp muốn ở bên chàng.

Mẫn Thành Đế mím môi nhìn về phía Đường Các Lão, vẻ mặt Đường Các Lão kinh ngạc, tựa hồ cũng không biết chút nào về chuyện này, Mẫn Thành Đế không nghĩ Đường Các Lão cũng dính vào nên nói: “Tần phu nhân lui ra trước đi.”

Vì thế Đường Nguyễn Nguyễn đang lo lắng cũng bị đưa xuống, nhưng nàng cũng không đi xa, vẫn như cũ đứng ở bên cạnh bậc thang dưới lầu Ngọc Các, vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện trên đó.

Trên Ngọc Các, không khí vô cùng ngưng trọng. Mẫn Thành Đế trầm tư không nói. Hắn nghĩ thầm, Tần Tu Viễn này nhất định đã chọn ngày hôm nay để lật lại vết thương cũ, cũng chính là khiến cho hắn một khi đã cưỡi hổ cũng khó xuống.

Bậc quân vương không nói đùa, nếu cự tuyệt hắn thì đó chính là đánh vào mặt mình, nhưng nếu không cự tuyệt thì có vẻ như bị hắn uy hiếp. Mưu công công ở một bên thu hết tâm tình biến hóa trên mặt Mẫn Thành Đế vào đáy mắt, hắn đột nhiên tiến lên, nói: “Hoàng thượng, nô tài thay người thu lại hộp thức ăn sụn gà giòn này?”

Mẫn Thành Đế bị phân tâm. Hắn nhìn vào hộp sụn gà giòn mà đột nhiên bị đình trệ trong giây lát. Nếu Tần Tu Viễn muốn tạo phản, vậy hắn hoàn toàn có thể để cho phu nhân hạ độc trong món sụn gà giòn này, thông qua tay Nguyên Đình đưa tới, xảy ra chuyện chính là thần không biết quỷ không hay…

Nhưng họ đã không làm như vậy. Mẫn Thành Đế tỉnh táo lại một lần nữa, hắn nhắc nhở chính mình khách quan xem xét người trẻ tuổi trước mặt.

Vẻ mặt Tần Tu Viễn nghiêm túc, hắn khó khăn lắm mới phải quỳ trên mặt đất, cũng lẳng lặng nhìn Mẫn Thành Đế. Tả tướng Lưu Thực ngồi ngay ngắn ở một bên, trong lòng căng thẳng nhưng mặt vẫn không đổi sắc như trước. Mẫn Thành Đế trầm ngâm hồi lâu, nói: “Ngươi nói có nhân chứng và vật chứng rồi sao?”

Tần Tu Viễn gật đầu,đáp lại: “Vâng. Hoàng thượng, năm đó đúng là phụ thân và huynh trưởng của mạt tướng đã nhận được thư tay của Tả tướng cho nên mới ra lệnh tiến vào Vô Nhân Cốc tiếp ứng Tả tướng và Quốc thư. Nhưng sau khi sự việc xảy ra thì bức thư kia lại không cánh mà bay, Tả tướng còn thẳng thừng phủ nhận việc này cho nên mới giải thích không rõ. Dẫn đến việc Hoàng thượng cho rằng phụ thân và huynh trưởng thần bởi vì tham công mà liều lĩnh đi vào Vô Nhân Cốc, hiện giờ người đưa tin cùng thư tín đều đã tìm được, kính xin Hoàng thượng điều tra rõ ràng.”

Mẫn Thành Đế nhìn sang Lưu Thực, sắc mặt Lưu Thực vẫn như bình thường, nhưng trong tay áo lại nắm chặt nắm đấm.

Mẫn Thành Đế lại nhìn về phía Tần Tu Viễn. Vẻ mặt kiên nghị của hắn thì đang nhìn chằm chằm vào mình, tính tình thà gãy chứ không chịu bị bẻ cong này rất giống Tần Mục.

Mẫn Thành Đế có chút do dự. Nếu lúc này triệu tập nhân chứng và vật chứng thì chính là muốn xem xét lại vụ án. Nhưng nếu thật sự tái thẩm thì cho dù là triều chính hay là hậu cung,  đều có thể khơi dậy sóng to gió lớn… Chính hắn cũng không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người vào cuộc. Hoàng Hậu lại cười khẽ một tiếng, nói: “Tần tướng quân, chẳng lẽ mấy năm nay ngươi vẫn không phục phán quyết của Hoàng thượng? Cho nên mới tâm tâm niệm niệm muốn lật án?”

Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho Mẫn Thành Đế tức giận. Rốt cuộc thì Tần Tu Viễn đối với mình vẫn còn chưa đủ trung thành? Nếu là chuyện năm đó mà hắn một mực yên lặng điều tra thì chứng tỏ đã sớm ôm hận trong lòng, chẳng lẽ muốn trả thù hay sao?

Tần Tu Viễn cao giọng đáp: “Mạt tướng không dám. Chỉ là, năm đó khi điều tra chứng cứ, quả thật thiếu nhân chứng và vật chứng, không cách nào dò xét toàn cảnh sự kiện. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ thì tất nhiên có thể dễ dàng tiếp cận chân tướng.”

Dừng một chút, hắn trầm giọng nói: “Hơn nữa, nửa đời người phụ thân của mạt tướng đều vì Đại Minh mà lập được công lao trên lưng ngựa, Hoàng thượng tự mình ban cho tước vị Trấn Quốc nhất đẳng công, người có lý do gì vì công lao nhỏ mà chôn vùi vinh quang cả đời của mình như vậy? Hoàng thượng, người khác không biết phụ thân thần như thế nào, nhưng người còn không hiểu sao?”

Trong mắt hắn có chút đau đớn, từng chữ từng chữ hữu lực vô cùng kiên quyết. Sắc mặt Mẫn Thành Đế cũng hơi hòa hoãn lại, một màn vừa rồi dường như đã từng quen thuộc với hắn…

Tần Mục trong trí nhớ của hắn cũng từng như vậy, sống lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất, hắn vội vàng chắp tay, thỉnh cầu tiên hoàng: “Hoàng thượng! Tuy rằng tính tình của Thái Tử có chút nóng nảy, nhưng lại là người chí tình chí lý, đối với lòng trung hiếu của người, thiên địa có thể làm chứng! Người khác không hiểu Thái Tử thì thôi, còn người lại không hiểu hắn hay sao?”

Giọng nói của hắn rõ ràng từng từ từng từ một đánh vào tim của tiên hoàng. Mẫn Thành Đế nhớ lại chuyện này, đột nhiên có chút hoảng hốt, giống như Tần Tu Viễn quật cường trước mắt dần dần khớp với bóng dáng mơ hồ trong lòng, làm hắn nhất thời cảm thấy đau lòng.

Thấy biểu tình của hắn buông lỏng, Thấm Tần ở bên cạnh khẽ thở dài, nói: “Thần thiếp nhớ rõ ba năm trước Hoàng thượng cũng rất khổ tâm, Trấn Quốc Công xảy ra chuyện, Ninh quý phi tỷ tỷ lại bệnh nặng…Thời gian đó cũng quá trùng hợp, Tần tướng quân đừng trách Hoàng thượng…”

Giọng nói của nàng dịu dàng động lòng người, giống như đang từng bước khuyên can Tần Tu Viễn nhưng kỳ thật lại đang nhắc nhở Hoàng Đế về sự kiện Vô Nhân Cốc của Trấn Quốc Công năm đó, có thể có liên quan đến cái chết của Ninh quý phi. Quả nhiên, sắc mặt Mẫn Thành Đế trầm xuống.

Ba năm trước, hắn không chỉ đau đớn khi mất đi người bằng hữu chí cốt mà ngay cả tình yêu chân thành cũng không còn thấy bóng dáng, trong một đêm dường như hắn già đi chục tuổi. Sau khi nhốt mình ba ngày ba đêm, hắn tự mình viết một phong chiếu thư, một mực lập nhi tử của Ninh quý phi làm Thái Tử, khiến cả triều dâng lên một hồi sóng gió…

Lúc này, Tần Tu Viễn còn quỳ trên mặt đất chờ đáp án của Mẫn Thành Đế. Mẫn Thành Đế trầm ngâm hồi lâu. Cuối cùng hắn từ từ mở miệng: “Tuyên nhân chứng và vật chứng vào.”

Ánh mắt Tần Tu Viễn sáng ngời, Mẫn Thành Đế nguyện ý gặp nhân chứng và vật chứng thì cũng chính là nguyện ý xét xử lại vụ án này!

Trái tim đang treo lơ lửng của Đường Nguyễn Nguyễn ở dưới Ngọc Các cũng buông xuống vài phần, nhưng vừa thấy Vương Nhiên lên điện lại khẩn trương. Sắc mặt Tả tướng Lưu Thực tái nhợt, hắn thấp giọng phân            phó Lưu Kỳ vài câu, Lưu Kỳ lập tức lặng yên đi ra ngoài. Vương Nhiên bị người dẫn vào Ngọc Các, hai tay hắn bị trói bằng xích sắt, nhưng sắc mặt so với lúc trước đã tốt hơn vài phần. Hắn yên lặng quỳ xuống, nói: “Tội thần tham kiến Hoàng thượng.”

Mẫn Thành Đế nhìn hắn, nói: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi còn giấu diếm một câu thì trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi.”

Vương Nhiên rùng mình, lên tiếng: “Tội thần sẽ nói hết tất cả những gì mình biết.”

Sau đó, hắn nói chuyện Tả tướng hợp mưu với Lục Vương tử của Bắc Tề như thế nào, lại sai hắn đi đưa tin dụ phụ tử Trấn Quốc Công tử ra sao, mỗi lần nói một chuyện, trên mặt Mẫn Thành Đế lại trắng bệch vài phần, đợi hắn nói xong, Mẫn Thành Đế đã vô cùng nổi giận. Hắn cầm lấy một chén trà, hung hăng ném về phía Lưu Thực! Chén trà rơi vào chính giữa mũ quan của hắn, đánh cho hắn chật vật nghiêng ngả. Tất cả mọi người đều kinh hãi, cho tới bây giờ chưa từng thấy Mẫn Thành Đế phát hỏa lớn như vậy!

Trên Ngọc Các và dưới Xuân Hoa Đài, tất cả người đều sợ hãi. Mẫn Thành Đế tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hắn oán hận nói: “Lưu Thực, những gì hắn nói có phải là thật hay không?”

Tả tướng Lưu Thực lộ ra vẻ mặt thản nhiên, dường như hắn đã sớm đoán trước được sẽ có ngày này nên chỉnh lại mũ quan, chậm rãi đi đến trung tâm Ngọc Các. Lưu Thực thản nhiên nói: “Hồi Hoàng thượng, Vương Nhiên nói không sai, năm đó thần một lòng muốn bảo vệ biên cảnh nước ta an bình nên xuất sứ hòa đàm.”

Khuôn mặt hắn lạnh lùng nói: “Sau khi hòa đàm, Lục Vương tử của Bắc Tề hứa hẹn với thần, nếu giao Tần Tu Dật tướng quân ra thì sẽ miễn chiến sự hai nước. Tuy rằng thần có tội giấu diếm không báo, nhưng thần vẫn cho rằng, lấy tính mạng của một người đổi lại thiên hạ yên ổn thì cũng vô cùng đáng giá.”

Tần Tu Viễn nhìn về phía hắn, chất vấn: “Chuyện cho tới bây giờ, Tả tướng còn muốn cưỡng từ đoạt lý sao*? Nếu Tả tướng thật sự nghĩ như vậy thì vì sao không thương lượng với phụ thân ta? Nếu ngươi quang minh lỗi lạc nói ra, các ngươi cũng có thể cùng nhau thương nghị đối sách, mà không phải trực tiếp đẩy bọn họ vào hiểm cảnh.”

Hắn tiếp tục: “Tả tướng nói rằng để đổi lấy hòa bình, nhưng trên thực tế thì sao? Không đến nửa năm Bắc Tề đã làm phản, bọn họ chiếm thành trì Đại Minh ta, tàn sát dân chúng Đại Minh ta, mà bọn họ lại còn xông thẳng tới Ích Châu, ngay cả tướng lĩnh để ứng phó chúng ta cũng không có! Buồn cười chính là Tả tướng đương triều lại tự mình chôn cất một đời lương tướng! Nếu không phải hiện giờ nhân chứng vật chứng có ở đây thì ngươi còn định giấu đến khi nào?”

Trong lòng Tần Tu Viễn buồn bã, hắn nhìn về phía Mẫn Thành Đế, hai mắt đỏ bừng, ảm đạm nói: “Kính xin Hoàng thượng làm chủ cho phụ thân và huynh trưởng thần!”

Mẫn Thành Đế nhíu chặt đôi mày, khóe miệng căng thẳng, hắn bình tĩnh nhìn về phía Lưu Thực. Hoàng Hậu ở một bên mấy lần muốn nói chuyện nhưng lại bị ánh mắt Lưu Thực ép nuốt xuống.

Lúc này không khí ở bên trong Ngọc Các dường như ngưng đọng, an tĩnh đến cực điểm. Đường Các Lão đứng dậy trước, hắn từ từ đi đến trung tâm Ngọc Các, bên cạnh Tần Tu Viễn mà nói: “Hoàng thượng, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có ở đây, Tả tướng Lưu Thực hãm hại đồng liêu, phạm tội khi quân, nếu không lập tức xử trí, chỉ sợ khó có thể làm yên lòng dân.”

Thấm Tần ở một bên cũng đột nhiên rơi lệ, nàng nói như sắp khóc: “Hoàng thượng, thần thiếp nhớ rõ trước khi Ninh quý phi tỷ tỷ qua đời còn quan tâm hỏi đến nghĩa huynh Trấn Quốc Công, sau nghe nói Trấn Quốc Công gặp nạn thì khó thở công tâm, không cách nào xoay chuyển tình thế… Nếu Trấn Quốc Công không xảy ra chuyện thì tỷ tỷ cũng sẽ không bị sự việc này kích thích, nói không chừng…”

“Bốp!” Mẫn Thành Đế vỗ mạnh lên bàn, Thấm tần sợ tới mức run lên, không dám lên tiếng nữa. Mẫn Thành Đế đứng dậy, đôi mắt híp lại, khàn giọng mở miệng: “Tả tướng Lưu Thực hãm hại trung lương, khi quân phạm thượng, cách tất cả chức quan, áp giải vào thiên lao chờ xét xử!”

Văn Hoàng Hậu còn muốn cầu tình nhưng Lưu Thực lại mở miệng nói: “Thần, bái biệt Hoàng thượng, Hoàng Hậu.”

Lời này đã làm cho ý niệm của Văn Hoàng Hậu bị cắt đứt, trong mắt nàng ta có một tia không nỡ, nhưng cũng đang cực lực khống chế chính mình. Tâm nguyện Tần Tu Viễn được đền đáp, trong lòng hắn phức tạp, cúi người quỳ xuống, nói: “Đa tạ Hoàng thượng vì phụ thân và huynh trưởng của mạt tướng mà rửa sạch oan khuất!”

Mẫn Thành Đế lẩm bẩm nói: “Thật sự là càng ngày càng giống hắn… Ngươi cũng đến lúc thừa kế tước vị rồi.” Dừng một chút, hắn nâng giọng lên, nói: “Trấn Quốc tướng quân Tần Tu Viễn, từ hôm nay trở đi kế thừa vị trí nhất đẳng Trấn Quốc, giao cho Lễ Bộ thi hành.”

Tần Tu Viễn ngước mắt lên nhìn về phía Mẫn Thành Đế, hình như đã già đi rất nhiều, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Hắn lặng lẽ cúi xuống: “Đa tạ Hoàng thượng.”

Dưới Xuân Hoa Đài, mọi người trong phủ Trấn Quốc tướng quân đã khóc thành một đoàn. Tần lão phu nhân từ khẩn trương đến bàng hoàng, lại đến kích động khóc rống lên, bà không nghĩ tới ba năm trôi qua mà nhi tử một mực âm thầm tìm kiếm chân tướng, càng không nghĩ tới thật sự có thể đợi đến một ngày phu quân và trưởng tử được giải oan, bà mừng đến phát khóc, không thể kiềm chế được nữa.

Vương Vân Vọng vừa giúp Tần lão phu nhân vuốt ngực, vừa khóc không thành tiếng, nàng nói với Thanh Hiên: “Hài tử, con nghe thấy chưa? Cha con không phải là tội nhân mà vẫn là anh hùng vĩ đại!”

Hai mắt Thanh Hiên đỏ bừng, nói: “Mẫu thân! Con vẫn luôn tin phụ thân vô tội, hiện giờ rốt cục cũng trả lại sự trong sạch cho phụ thân!”

Thân thể Tần Tu Dật cũng hơi run rẩy, Ngôn Chi Tâm đưa tay nắm lấy tay hắn, nói: “A Dật, chàng có nghe thấy không? Cha và ca ca của chàng đã được lật lại vụ án, thủ phạm đã bị đưa ra ánh sáng!”

Sắc mặt Tần Tu Dật tái nhợt, hắn quay mặt lại nhìn về phía Ngôn Chi Tâm, run giọng nói: “Chi Tâm, ta nằm mơ cũng không dám nghĩ, thật sự có thể thay cha và huynh trưởng ta lật án… Bọn họ vì ta mà chết, nếu không thể vì bọn họ lật án, ta sống cũng uổng công làm người!”

Ngôn Chi Tâm cầm tay hắn, nói: “Ừm, ta biết, hôm nay rốt cục họ cũng được minh oan, A Dật, chàng không cần phải sống trong tự trách nữa…”

Khóe mắt Tần Tu Dật đỏ lên, hắn yên lặng nhìn về phía Ngôn Chi Tâm, thấp giọng nói: “Chi Tâm, chúng ta còn có thể bắt đầu lại từ đầu sao? Nàng có sẵn sàng tha thứ cho sự thờ ơ và ích kỷ của ta trong nhiều năm qua không?”

Ngôn Chi Tâm cũng có chút nghẹn ngào,đáp lại: “Sao chàng lại ngốc như vậy, ta đã sớm không trách chàng… Bằng không, ta cũng sẽ không một mực ở bên cạnh chàng…”

Trong lòng Tần Tu Dật khẽ động, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác nữa. Tần Tu Dao cũng ở một bên lau nước mắt. Nàng thấy mẫu thân và tẩu tẩu, Nhị ca và Chi Tâm đều dựa vào nhau, trong lòng cũng có trăm loại cảm xúc đan xen. Lúc này, một chiếc khăn tay trắng yên lặng xuất hiện trước mặt nàng, nàng nhất thời sửng sốt thì ra là Mạc Lâm. Hắn thấp giọng nói: “Phủ Trấn Quốc tướng quân là thế gia trung dũng trăm năm, hiện giờ được rửa sạch oan khuất, ta cũng thấy vui cho mọi người.”

Tần Tu Dao cố gắng nở nụ cười, nói: “Đa tạ huynh…”

Mạc Lâm nói: “Ta phát hiện… Nàng cười thì đẹp hơn, lúc khóc thì giống mèo con.”

Tần Tu Dao bị hắn chọc cho bật cười. Đúng lúc này, bụng Tần Tu Dao đột nhiên “ục ục” một tiếng, trên mặt nàng vô cùng xấu hổ, nhưng lại không dám lên tiếng. Lúc này mới nhớ tới ngoại trừ lúc sáng ăn bánh bao thì về sau nàng cũng bận đến mức cũng không kịp ăn gì.

Lúc này đã là buổi chiều, nên nàng đói bụng từ lâu. Nhưng quầy hàng của Mỹ Thực Lệnh đã thu lại, xung quanh đều không có gì để ăn. Mạc Lâm nói: “Lễ Bộ còn có chút lương khô dự phòng, nếu Tần tiểu thư không chê, vậy thì ta đi lấy chút lại đây cho nàng? Tất cả đều là bánh ngọt, vẫn có thể lấp đầy bụng.”

Tần Tu Dao đỏ mặt, thật sự có chút xấu hổ, nàng muốn cự tuyệt nhưng lại sợ đợi tiếp thì bụng lại vang lên, đành nói: “Vậy ta theo đại nhân đi lấy…”

…..

Đợi sau khi bọn họ đi thì có một cung nữ vội vội vàng vàng tìm tới. Cung nữ kia đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, hình như không tìm được người muốn tìm. Dường như nàng ta có chút lo lắng, lại không biết phải làm thế nào cho phải. Đúng lúc này, nàng ta đột nhiên nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn dưới Ngọc Các, nàng… như đang chờ ai đó. Cung nữ nhíu mày suy tư một lát, dường như hạ quyết tâm chạy tới… “Xin hỏi, người là phu nhân của Tần tướng quân sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn lại, nói: “Là ta, dám hỏi cô nương là?”

Cung nữ này… Nàng chưa từng thấy qua. Cung nữđáp lại: “Nô tỳ là cung nữ của Thấm tần nương nương.” Nàng ta hạ thấp giọng nói: “Thấm tần nương nương có chuyện muốn nói với Tần phu nhân, kính xin phu nhân đi theo ta một chuyến.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, hỏi lại: “Không phải Thấm tần nương nương còn ở trên Ngọc Các sao?”

Cung nữ kia cười cười nói: “Không sai, Thấm Tần nương nương muốn gặp Tần phu nhân sau đại điển Mỹ Thực Lệnh, kính xin người đi trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thoáng qua Ngọc Các, Tần Tu Viễn còn còn chưa xuống, nàng nói: “Ngươi có biết là chuyện gì không? Ta vẫn đang chờ phu quân.”

Cung nữ cười nói: “Cụ thể thì nô tỳ không rõ ràng lắm, kính xin phu nhân đừng để nô tỳ khó xử.”

Đường Nguyễn Nguyễn lưu luyến nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn, vốn nàng đang chờ ở đây, chính là vì chia sẻ niềm vui với hắn. Nhưng cung nữ này thúc giục như vậy nên nàng đành phải nói: “Được rồi, ta đi theo cô nương.”

Lúc nàng theo cung nữ đi ngang qua phía sau Ngọc Các, Mạc Lâm và Tần Tu Dao đều nhìn thấy nàng. Tần Tu Dao cảm thấy có chút kỳ quái, nói: “Tẩu tẩu đi đâu vậy? Chẳng lẽ là lĩnh thưởng?”

Mạc Lâm thuận miệng đáp: “Không giống lắm, hướng các nàng đi là nội cung, cũng không biết là vị nương nương nào triệu kiến.”

Tần Tu Dao có chút nghi hoặc, nói: “Hình như trong nội cung tẩu tẩu chỉ quen mỗi Thấm tần nương nương… Thôi vây, chờ nàng quay lại rồi nói tiếp.”

Đường Nguyễn Nguyễn theo cung nữ kia đi một đoạn, nàng đột nhiên ý thức được hai người đã vào nội cung, nhưng không phải đường đến Ngọc Chương Hiên, nàng hỏi: “Cô nương muốn dẫn ta đi đâu?”

*强词夺理: Cưỡng từ đoạt lý: Ý nghĩa: Chỉ người vô lý cãi chày cãi cối, vô lý cũng cố nói cho thành có lý. Có thể dịch thành già mồm át lẽ phải. Khổng Minh từng nói, lời của kẻ già mồm át lẽ phải đều chẳng phải lời lẽ chính xác hợp lý, không cần phải tranh luận thêm làm gì.
Nhấn Mở Bình Luận