Hạ Tố Vy thở dài ngán ngẩm, không hiểu người đàn ông này đang nghõ cái gì nữa. Nhưng thật sự là ánh mắt của anh ta nhìn cô khiến cô khó chịu. Cứ như thể cô là món đồ vật gì đó gây hứng thú đối với anh ta. Thôi giải quyết cho lẹ rồi đuổi anh ta đi cho yên lành.
- Thế…phu nhân của tiên sinh đâu?
- Hạo Nam, em mặc bộ này có đẹp không?
Hạ Tố Vy vừa nói hết câu thì một giọng nữ khác phát ra, cùng lúc đó một người phụ nữ xuất hiện trong bộ áo cưới công chúa, gương mặt tươi tắn vui vẻ như phát ra ánh sáng đi tới. Nhưng sao lạ vậy? Đây là lần đầu tiên cô gặp người phụ nữ này nhưng sao cô có cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi thì phải.
Người phụ nữ khi nhìn thấy Hạ Tố Vy thì hơi bất ngờ xong lại như đang tức giận rồi lại ánh mắt nghi ngờ cuối cùng thì lo sợ. Hạ Tố Vy nhìn mà cũng trầm trồ, không ngờ biểu cảm của một người lại có thể đa dạng đến như vậy. Nhưng cô ta lại nhìn cô mà lo sợ đến vậy? Không lẽ lúc trước cô có làm gì khiến cô ta sợ đến vậy sao?
Sau khi nặng nề bước đến bên cạnh Hứa Hạo Nam, thì cô ta run rẩy nắm lấy tay áo của anh ta. Mà vẻ mặt anh ta cũng chẳng có gì gọi là hoan ngênh rồi mặt lạnh giới thiệu cho có lệ.
- Vợ tôi – Phó Dương Mai.
- Xin…Xin chào. _ Phó Dương Mai cố gắng chào hỏi.
- Xin chào, tôi là Hạ Tố Vy, nhà thiết kế ở đây. Chồng của cô nói áo cưới của chúng tôi không hợp ý của cô nên tôi đến để giúp. Không biết cô không hài lòng ở chỗ nào không, tôi có thể sửa.
- Không…không có. Không cần.
Vẫn giọng điệu sợ sệt đó. Ngay cả khi Hạ Tố Vy lịch sự đưa tay ra bắt nhưng cô ta cũng không phản ứng lại càng khiến cô thấy kỳ lạ mà càng làm cho Hứa Hạo Nam tức giận. Theo cô quan sát thì hẳn cô dâu không có ý chê bai gì áo cưới ở đây mà là do anh ta bày trò. Dù cô biết sớm là vậy nhưng cô vẫn cảm thấy ghét cực kỳ. Không có chuyện gì thì lại kiếm cớ gây rồi, thật phiền phức.
Phó Dương Mai kéo tay áo của Hứa Hạo Nam run rẩy nói.
- Anh…Anh à, hay mình…mình đổi chỗ được không? Em thấy…thấy ở đây không đẹp lắm.
- Đây là cửa hàng số 1 trên thế giới cung cấp áo cưới. Vậy mà cô nói không đẹp thì ở đâu mới vừa ý cô.
Hứa Hạo Nam đương nhiên không bằng lòng với câu nói của Phó Dương Mai nhưng lại không để ý danh dự của cô ta mà mắng cô ta trước mặt Hạ Tố Vy. Cô liền hiểu đây là hôn nhân chính trị chẳng có tình yêu nào ở đây. Nhưng dù thế nào cũng không nên hạ thấp danh dự của người khác chỗ đông người như vậy, huống hồ còn là vợ của mình. Mà Hứa Hạo Nam nói đúng, hiện tại cửa hàng Cynthia được đánh giá là cửa hàng số 1 chuyên cung cấp áo cưới trên thị trường, nếu nói không đẹp thì không còn nơi nào có thể tìm được những bộ áo cưới đẹp hơn ở đây. Bất quá cô cũng không muốn ép buộc.
- Nếu cô dâu đã nói vậy thì tôi cũng không muốn ép buộc cô ấy. Không còn chuyện gì thì tôi xin phép đi trước.
Nói xong thì Hạ Tố Vy rời đi ngay lập tức, cô không muốn ở lại một chút nào. Cô chỉ sợ mình ở lại thêm một chút nữa thôi thì mình sẽ bị chọc tức mà chết.
Hạ Tố Vy đi rồi, Hứa Hạo Nam càng không nể tình mà hất tay ra khiến Phó Dương Mai suýt té. Đôi mắt cô ta ngấn lệ nhìn nhưng anh ta vẫn không để tâm.
- Không hài lòng thì mau đi. Chuyện áo cưới cô cũng tự tìm đi. Đừng có phiền tôi.
Nói xong thì Hứa Hạo Nam liền bỏ đi, anh ta ngồi trên xe mà tức giận. Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận vậy mà lại bị Phó Dương Mai phá hỏng hết. Anh ta muốn thông qua Hạ Tố Vy để tìm ra điểm yếu của Tề Bạch vốn còn muốn dùng tình cảm để chói buộc cô nhưng cái lần chạm mặt ở bệnh xem ra không ăn thua nên mới đổi hướng khác, nhưng ai ngờ lại thất bại. Anh ta tức giận mà chửi rủa hết câu này đến câu khác, hình tượng lịch lãm trước mặt Hạ Tố Vy cũng không thèm giữ. Phải có cách nào đó, nhất định phải có cách gì để hủy hoại được Tề Bạch.
Lúc này, Hứa Hạo Nam lại nhìn thấy Hạ Tố Vy đi ra khỏi cửa hàng thì anh ta lại nở một nụ cười quái dị. Nếu đã không tiếp cận được, sao không thử đặt cược một phen xem cô gái này quan trọng đến mức nào với Tề Bạch.
Phó Dương Mai sau khi rời khỏi cửa hàng áo cưới thì được tài xế của Hứa gia đến đón về. Nhưng từ khi bước ra, gương mặt cô ta đã trở nên trắng bệnh. Không biết cô ta đang lo sợ chuyện gì mà cắn móng tay miệng còn lẩm bẩm.
- Cô ta…cô ta chưa chết. Cô ta vẫn còn sống.
Hạ Tố Vy xong việc ở cửa hàng thì nhanh chóng về nhà. Chuyện hôm nay khiến cô không được thoải mái nên về nhà chơi với các con sẽ giúp cô được rất nhiều. Vừa về đến nhà thì cô nhìn thấy dép đi trong nhà của Vân Tưởng Tuyết đã không còn, đoán rằng cô nàng đã về nhưng bây giờ không quan trọng. Nhìn thấy các con cô liền mặc kệ vừa cởi áo khoác ngoài ra vắt lên trên ghế thì ngay lập tức ôm chầm lấy 3 đứa con đang ngồi chơi ở phòng khách của mình.
3 đứa bị ôm bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra, dù sao trong nhà này cũng chỉ có 2 người mới dám ôm bọn chúng như vậy. Vân Tưởng Tuyết rất hay ôm thì không nói nhưng Hạ Tố Vy thường cũng ít ôm, chỉ khi có chuyện gì đó không vui thì mới làm vậy. Nên vừa bị ôm vào lòng thì Nhị bảo đã hỏi chuyện.
- Hôm nay, mommy có chuyện gì không vui sao?
- Ừm, đúng là có chuyện không vui. Nhưng mommy đã giải quyết rồi, với lại được ôm các con mẹ đã thấy tốt hơn rồi. _ Hạ Tố Vy vừa xoa đầu con nói.
- Nhưng mommy, Vân a di hình như không được khỏe. _ Tam bảo từ trong lòng cô nói.
- Vậy sao? Chắc là do thức khuya làm việc nên mệt thôi. Để Vân a di ngủ một lát là khỏe. _ Cô không nghĩ nhiều, chuyện này cũng xảy ra vài lần nên đã quen.
- Con thấy không giống lắm. Giống kiểu bà dì đến thăm 1 tháng 1 lần vậy.
Hạ Tố Vy và Vân Tưởng Tuyết có nói đến chuyện bà dì một vài lần trước mặt con. Có hỏi một vài lần bà dì là ai nhưng cô lại chỉ có thể nói với con khi bà dì tới thì mặt sẽ cau có khó chịu các kiểu rồi là sau này lớn lên các con sẽ hiểu. Tuy rất muốn hỏi rõ nhưng cũng biết cô sẽ không trả lời nên cũng đành thôi, chỉ nhớ khi bà dì đến 1 tháng 1 lần và hôm nay y hệt.
Hạ Tố Vy nghe con này vậy mới bắt đầu ngồi tính, rồi mới nhớ ra hình như đúng ngày bà dì của Vân Tưởng Tuyết đến thật, cô đành thả các con ra đứng dậy và đến phòng của Vân Tưởng Tuyết. Chỉ vừa mới gõ cửa rồi chưa cần cho phép cô đã mở cửa nhưng vẫn không vào phòng, chỉ đứng ở cửa nhìn cô bạn đang cuộn thành một cục trên giường mà nói.
- Tiểu Tuyết, cậu lại quên hôm nay bà dì cậu tới sao?
- Đừng nói. Cậu cũng đâu có nhắc tớ.
Vân Tưởng Tuyết không chịu ló mặt vẫn nằm trong chăn nên giọng hơi nhỏ, mà Hạ Tố Vy không phát hiện ra cô bạn mình có gì lạ cả. Cô bạn này của cô không hề nhớ chu kỳ của mình luôn phải để cô nhắc nhở, mà mỗi khi đến kỳ thì y như rằng sẽ cuộn mình trong chăn không thèm cử động, nên cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Hạ Tố Vy chỉ có thể cười trừ rồi nói với bạn mình.
- Cậu chờ chút. Tớ đi chuẩn bị giúp cậu.
Nói xong thì khẽ đóng cửa lại. Chờ cho cửa đóng rồi, Vân Tưởng Tuyết mới chui ra khỏi chăn nhìn cánh cửa đang đóng. Cứ ngỡ rằng mình sẽ không cần phải gặp cô hôm nay nhưng không ngờ Hạ Tố Vy lại về sớm như vậy. Vân Tưởng Tuyết không cách nào nhìn mặt Hạ Tố Vy nên khi vừa nghe tiếng Hạ Tố Vy về thì cô nàng đã trốn trong chăn. Nghe Hạ Tố Vy quan tâm mình như thế thì càng khiến Vân Tưởng Tuyết áy náy hơn. Cô nàng không biết phải đối mặt thế nào.
Không bao lâu sau thì Hạ Tố Vy quay lại, trên tay là 1 túi chườm nóng và một ly nước đường đỏ. Cô giúp điều chỉnh để Vân Tưởng Tuyết thoải mái một chút rồi đặt túi chườm lên bụng cô bạn, xong lại cầm ly nước thổi cho nguội bớt mới đưa đến tay Vân Tưởng Tuyết. Cô nàng nhận ly rồi uống một ngụm, ánh mắt cứ né tránh không dám nhìn thẳng Hạ Tố Vy. Nhưng dù thế nào thì Vân Tưởng Tuyết vẫn cảm thấy dễ chịu hơn hồi nãy.
- Cảm ơn cậu.
- Cậu đó. Không quan tâm bản thân một chút. Sau này không có tớ rồi thì ai chăm sóc cậu thế này đây. _ Hạ Tố Vy ra vẻ trách móc.
- Cậu…cậu ghét tớ sao? Không muốn ở cùng với tớ nữa. _ Vân Tưởng Tuyết có hơi giật mình mà lo sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!