Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiệm Bánh Bao Âm Dương - Mộc Tử Dịch

Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

______

Cậu tự tay kéo lại vạt áo ngủ cho Cố Cảnh rồi đứng dậy cẩn thận xem xét, thấy không có chỗ nào lộ ra thì Mộc Tử Dịch mới vừa lòng gật đầu. Không thể cho cư dân mạng nhìn hết người đàn ông của cậu được. 

Cậu lấy iPad ra rồi bấm vào phần mềm livestream. Người phụ trách website livestream này cũng rất nghĩa khí, ID của cậu vẫn còn giữ lại cơ đấy. Trên mạng ầm ĩ như vậy mà phòng livestream cá nhân của cậu vẫn an an ổn ổn. Hơn nữa website còn tìm riêng một người quản lí phòng livestream cho cậu, nếu có người muốn gây sự thì sẽ bị đá thẳng ra ngoài luôn.

Trong lòng cậu càng chắc chắn chuyện ông Trần hoặc Cố Cảnh đã ra tay với website livestream chỗ cậu, Mộc Tử Dịch mỉm cười mở phần mềm livestream ra. Không biết là dân mạng liên tục ngồi canh ở đây hay sao mà không bao lâu đã tràn vào mấy chục nghìn người, hơn nữa số lượng còn đang liên tục tăng cao, tốc độ kinh người. Với kinh nghiệm của Mộc Tử Dịch thì nếu là lần này cậu livestream chừng nửa tiếng đồng hồ thì sợ đến cuối cùng, người xem sẽ lên đến cả triệu người mất.

Bên trong phòng livestream đều là lời hỏi thăm và hỏi cậu xem đã xảy ra chuyện gì. Mộc Tử Dịch đợi một lúc, thấy số lượng người xem đã lên tới tới chừng hai trăm nghìn người mới nói: “Chào mọi người, Mộc Tử Mộc Tử mà mọi người yêu nhất đã đến rồi đây. Nhưng lần này tôi không làm mukbang mà chỉ muốn làm sáng tỏ vài chuyện. Còn đó là chuyện gì thì hẳn là mọi người cũng biết.”

Cậu dừng lại một lát mới chậm rãi nói: “Tôi và lão Cố nhà tôi vẫn khỏe. Anh ấy vẫn sống tốt, khỏe đến không thể khỏe hơn được, mới dậy từ trên giường của tôi đây này.”

Khi đang nói chuyện, cậu quét ống kính về phía Cố Cảnh đang mặc áo ngủ. Cố Cảnh lộ ra một nụ cười vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ về phía ống kính, giống như anh không thể làm gì được với lời nói của Mộc Tử Dịch vậy.

Trong phòng livestream nổ tung.

[Chuyện gì thế này, Mộc Tử cậu ngủ được lão Cố cơ à?]

[Thật đáng sợ! Thế mà Mộc Tử lại là công…]

[Vậy nên lão Cố không có chuyện gì cả đúng không?]

[Nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, không giống như là có chuyện đâu. Có điều lão Cố ơi, sao anh lại là thụ được cơ chứ…?]

[Chuyện này còn cần nói nữa à? Mấy người đã thấy công nhà ai thức dậy muộn hơn thụ bao giờ chưa? Hơn nữa đã giờ này rồi, vừa thấy đã biết là đêm qua lão Cố chơi đùa quá muộn nên hôm nay mới dậy trễ.]

Lời này Mộc Tử Dịch không thích nghe, cậu không vui nói: “Thụ thì làm sao? Chúng tôi ở bên nhau mà sao chỉ anh ấy có thể công tôi? Anh ấy cao hơn tôi, có nhiều tiền hơn tôi thì sao nào? Anh ấy yêu tôi, đồng ý bị tôi đè không được sao? Công mà mấy người thấy không chịu cho thụ đè thì nhất định là không đủ yêu rồi!”

[Đây rồi, Mộc Tử cãi nhau với fan rồi!]

[Đột nhiên cảm thấy Mộc Tử nói rất có lý… Ừm, công lực tẩy não vẫn mạnh mẽ lắm!]

[Ánh mắt của Cố Cảnh phía sau Mộc Tử thật bất đắc dĩ, hahahaha, tôi đánh cược 5 đồng, Mộc Tử đang nói hươu nói vượn đó!]

[Chuyện này không quan trọng, cho dù Mộc Tử là công hay thụ thì vẫn sẽ khẳng định mình là công thôi. Trọng điểm bây giờ là, Mộc Tử có thể nói xem rốt cuộc là buổi tối ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì không? Cùng với cả một sân “ma quỷ” là tình huống gì thế này, còn cửa hàng bánh bao thật sự là người sống người chết sống cùng nhau sao? Hơn nữa, bây giờ mắt cậu vẫn có màu đỏ đấy…]

“Từng câu một thôi, đầu tiên, về mắt của tôi, chỉ là lens thôi mà. Hay là mọi người thấy màu lens này không đẹp à?”

[Cũng không phải không đẹp, chỉ là màu mắt này cứ có cảm giác đằng đằng sát khí làm sao ấy…]

[+1, cảm giác có chút tà ác, nhưng vẫn rất tuấn tú. Nhưng cảm giác không giống lens lắm nhỉ…]

[Có cảm giác Mộc Tử lại đang lừa phỉnh chúng ta, nhưng mà cũng không sao, cậu nói thế nào thì là thế đấy vậy, ai bảo tui cưng cậu làm gì!]

Phía dưới có rất nhiều fan đang phụ họa, lúc này Mộc Tử Dịch mới hài lòng nở nụ cười, con mắt xoay tròn khoe khoang con ngươi màu đỏ của mình. Sau đó cậu lại nói: “Buổi tối ngày hôm ấy cũng không có gì. Mọi người đều biết là nhà tôi có máy chiếu mà, những ma quỷ linh hồn gì đó kia đều là hình chiếu cả. Sau đó cá nhân tôi gần đây cực kì có hứng thú với cosplay. Buổi tối ngày hôm ấy tôi đòi lão Cố diễn với tôi một màn tình yêu bi thảm giữa ma cà rồng và con người…”

Mộc Tử Dịch có chút hưng phấn, trong quá trình cậu miêu tả thì kịch bản tình yêu giữa quỷ và người trong đầu càng ngày càng hoàn chỉnh.

“Tôi nói với mọi người một chút nhé, đầu tiên tôi là bá tước ma cà rồng còn lão Cố là một con người giàu có. Sau đó hai người chúng tôi yêu nhau, nhưng lại bị gia tộc ma cà rồng của tôi và người nhà của anh ấy phản đối. Người nhà anh ấy vì muốn giết tôi mà lừa tôi đi ra ngoài, nhờ thầy trừ tà sai ma quỷ giết tôi. Lão Cố vì cứu tôi mà bị ác quỷ giết chết. Từ đây, bá tước ma cà rồng cô độc cả đời…”

Giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ của Cố Cảnh truyền đến: “Em muốn anh chết như vậy cơ à?”

“Anh không chết thì sao gọi là tình yêu bi thảm được?” Mộc Tử Dịch lườm anh một cái, sau đó còn giả vờ giả vịt chảy ra hai giọt nước mắt cá sấu, than thở: “Câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và bi thương cỡ nào.. thế nhưng lại bị hai đứa não tàn phá đám!”

Cậu gõ gõ bàn, vẻ mặt buồn bực: “Tôi chơi cosplay một lần dễ dàng lắm à? Lão Cố giả chết dễ dàng lắm à? Chúng tôi vất vả lắm mới diễn gần xong, kết quả đột nhiên hiện hai người, làm hại tôi không nhập vai được nữa, mất công toi rồi còn gì! Tôi nói cho mọi người biết nhé, ném hai người kia ra đã là nhân từ lắm rồi. Tôi còn sẽ khởi tố họ nữa, lén lút xông vào nhà dân, xâm phạm quyền riêng tư của tôi gì gì đó nữa.”

Đây là lần đầu tiên Cố Cảnh phát hiện, hóa ra người yêu nhà anh không chỉ rất có thể nói hươu nói vượn, còn cực kì thích hợp làm biên kịch nữa. Nhìn loại kịch bản này xem, cũng chỉ kém hơn mấy cuốn tiểu thuyết kiểu “cứ làm sẽ ra tình” mà anh từng đọc trên internet một chút mà thôi. Đương nhiên, cái chỗ kém này cũng chỉ là bên trong nội dung mà Mộc Tử Dịch nói không có “làm” mà thôi, cái khác cũng ổn. Nếu như kết cục tươi đẹp hơn một chút thì tốt hơn.

Cư dân mạng lại càng bị mấy câu nói của Mộc Tử Dịch làm cho khiếp sợ.

[Con mẹ nó tui cư nhiên cảm thấy lời Mộc Tử nói có thể là thật! Tui nhất định là điên rồi…]

[Cái kịch bản này emmmm đủ máu chó, tui thích!]

[Lão Cố: anh không thể sống sao? Mộc Tử: anh sống thì sao gọi là tình yêu bi thảm được? Phì ha ha ha… Mộc Tử cậu đúng là có độc!]

[Bây giờ Mộc Tử không nói hươu nói vượn nữa, cậu ấy đổi thành đàng hoàng trịnh trọng viết kịch bản ha ha ha ha.]

[Cậu cứ việc bịa nữa đi, tin cậu coi như tui thua!]

[Nhìn thấy lão Cố đầy mặt kinh ngạc thì tui tin chắc là Mộc Tử lại đang bốc phét rồi!]

[Đợi một lát, vậy chuyện cửa hàng bánh bao thì sao?]

Mộc Tử Dịch hơi nhíu mày, cậu nhếch môi cười: “Đã nói ma quỷ trong sân nhà tôi đều là hình chiếu mà, sao mọi người còn tưởng là thật thế? Nói đến cửa hàng bánh bao, đây đúng là cửa hàng của tôi, cửa hàng phía trước và sân sau là tách ra. Nhân viên trong cửa hàng cũng đều chỉ ở phía trước, tất cả bánh bao đều là làm đến đâu hấp đến đó, chuyện này ai ở gần cũng biết cả. Ngay đến cả nhân viên cửa hàng cũng chưa tới sân sau nhà tôi bao giờ cả.”

[Nhưng ở trong hình chiếu tui nhìn thấy bà cô của tui mà!]

[Còn cả tui nữa, tui nhìn thấy một lão giống cha tui vài phần, tui hỏi thì cha tui bảo giống ông nội của ổng lắm!]

[Mộc Tử, đừng nguỵ biện nữa, không có ý nghĩa gì đâu.]

[Ha ha ha… đây là hiện trường Mộc Tử bị vả mặt hả?]

[Nhiệm vụ mất mặt hằng ngày của Mộc Tử: get!]

[Không biết tại sao tui lại thấy buồn cười quá. Mộc Tử, như thế này mà còn có thể nói là hình chiếu…]

Vẻ mặt Mộc Tử Dịch cứng đờ, cậu không ngờ hóa ra trong các linh hồn bị livestream quay được trong cửa hàng lúc đó lại có người quen của cư dân mạng. Nhưng cậu điều chỉnh vẻ mặt rất nhanh rồi nói: “Nhất định là mọi người hoa mắt rồi, tất cả các hình chiếu giả quỷ đó đều là random mà, làm sao có thể đúng lúc chiếu lên hình của người nhà các bạn được. Đương nhiên là nếu thật sự có loại trùng hợp này thì chỉ là giống nhau rồi, tôi xin được xin lỗi trước. Xin lỗi!”

[Cho dù là thật hay giả thì nếu thực sự cửa hàng phía trước và sân phía sau không thông với nhau thì cũng có thể chấp nhận được. Mộc Tử, hôm nào tui sẽ tới cửa hàng ủng hộ cậu nha!]

Mộc Tử Dịch khẽ nhíu mày: “Đừng đến, tôi chuẩn bị đóng cửa hàng rồi, sau này cũng không buôn bán nữa.”

[Tại sao? Không phải là Mộc Tử chột dạ chứ…]

[Đúng vậy đó Mộc Tử, đừng đóng, tui không ngại mà.]

[Nói thật là tui cực kỳ muốn được tận mắt nhìn thấy cửa hàng bánh bao Âm Dương một lần, Mộc Tử đừng đóng cửa hàng!]

Bất ngờ là có rất nhiều người không muốn Mộc Tử Dịch đóng cửa hàng bánh bao. Chỉ tiếc là trong lòng Mộc Tử Dịch muốn đóng cửa hàng. Thứ nhất là bản thân cậu cảm thấy khó có thể trông coi chuyện làm ăn trong cửa hàng. Thứ hai là do chuyện lần này gây ra.

Cửa hàng phía trước và phần sân phía sau đúng là tách ra, bình thường cũng là hoàn toàn không liên quan gì đến nhau cả. Mà trong sân nhà cậu, từ con đường thông giữa hai giới đến cửa hàng này đều có kết giới tách ra. Nơi đó đã tương đương với một không gian khác rồi, cho dù đi từ phía nào cũng không thể ảnh hưởng đến cửa hàng phía trước được.

Nhưng cậu lại không có cách nào nói những lời này với cư dân mạng, cũng không thể chứng minh được. Nói thì chưa chắc người ta sẽ tin, không nói thì người ta vẫn ngờ vực như thường, thà rằng cứ đóng cửa cho xong.

Đương nhiên còn có một điểm nữa, chờ việc này xong xuôi thì cậu sợ là sẽ có không ít cư dân mạng chạy đến trong cửa hàng của cậu. Kinh nghiệm từng bị vô số người truy đuổi cùng Cố Cảnh trên đường vẫn còn trước mắt, cậu đã không nghi ngờ sự nổi tiếng của chính mình một chút nào nữa cả, cũng không nghi ngờ chuyện trên đời này luôn có mấy thằng đần hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của người khác.

Trong lòng cậu nghĩ như vậy nhưng bên ngoài cũng chỉ nói lí do thứ nhất: “Trước đây rất lâu tôi đã có ý định đóng cửa rồi, cũng không phải mấy hôm nay mới có. Bởi vì bình thường tôi khá bận, không có thời gian xử lí chuyện làm ăn ở phía trước, vẫn luôn giao cho các nhân viên trong cửa hàng đi xử lý. Nếu có hàng xóm láng giềng ở chung quanh đây thì họ cũng biết, đã một thời gian rất dài tôi không xuất hiện ở trong cửa hàng rồi.”

[Cậu bận rộn á? Cậu bận rộn cái gì? Làm livestream cả tuần gộp lại cũng chỉ có một tiếng! Còn công việc chính thì nhìn cậu bất cứ ngày nào, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều có thể mở livestream còn có thể đi chung quanh chơi thì cũng không giống như người có công việc chính. Vậy nên cậu đang bận bịu cái gì?]

[Đúng đó Mộc Tử, rốt cuộc thì cậu đang bận cái gì?]

Mộc Tử Dịch chớp chớp mắt, nghênh ngang nói: “Đương nhiên là bận rộn yêu đương rồi! Hơn nữa người yêu của tôi có nhiều tiền như vậy thì mỗi ngày tôi nằm tính tiền là được, còn phải làm việc làm gì nữa?”

Cố Cảnh ở phía sau cậu liên tục gật đầu, rõ ràng là cực kì tán thành lời này của cậu.

[Emmm con mẹ nó van cậu, đừng tiếp tục nhồi thức ăn cho chó cho tụi tui nữa, no lắm rồi, thật đó!]

[Lý do này đúng là vô địch rồi! Nếu như tui có người yêu giàu như thế thì tui cũng muốn cái gì cũng không làm, mỗi ngày nằm trên giường đếm tiền ha ha ha.]

[Mộc Tử đúng là rất thực tế, tui hoàn toàn không nghĩ ra cách phản bác lí do này!]

[Làm một chuyên gia cãi lộn, không thể tìm được điểm nào để cãi lại là chuyện đáng thương đến cỡ nào cơ chứ, huhu!]

[Lão Cố còn gật đầu…]

[Đáng sợ quá, lão Cố không hổ là người đàn ông vì một câu đùa của Mộc Tử mà mua liền hai chiếc xe ô tô. Là chân ái, giám định xong!]

[Đây cũng lần đầu tiên tui thấy người ăn bám còn có thể nói được đúng lí hợp tình tươi mát thoát tục như vậy, Mộc Tử đúng là khác hẳn người thường.]

====

Mộc Tử Dịch gật đầu mỉm cười: “Đúng, tôi chính là người tươi mát thoát tục như thế đấy.”

Không ngoài dự đoán, câu nói này lại bị vô số cư dân mạng diss. Mộc Tử Dịch cũng không quan tâm, dù sao cậu cũng không biết xấu hổ mà.

Vì có nhân viên quản lý ở đây nên lần livestream này của Mộc Tử Dịch không thấy quá nhiều antifan. Đương nhiên là cho dù có thấy thì cậu cũng chỉ coi như không thấy mà thôi.

Vất vả lắm mới lừa được phần lớn cư dân mạng, Mộc Tử Dịch đang chuẩn bị xuống lầu thì từ khóe mắt liếc thấy một câu: [Tại sao đã qua ba ngày cậu mới giải thích? Chẳng lẽ là cố ý lăng xê à?]

Mộc Tử Dịch hơi nhíu mày, cậu nói: “Không phải buổi tối ba ngày trước tôi và lão Cố mới chơi cosplay hay sao, sau khi chơi tình người duyên ma thì nước chảy thành sông, củi khô lửa bốc… khụ, dù sao thì ba ngày hôm nay chúng ta bận rộn làm chuyện không thể miêu tả, lấy đâu ra thời gian rảnh phản ứng mấy chuyện nhảm nhí trên internet này.”

Ngay sau đó cậu bổ sung thêm: “Có điều mọi người cứ yên tâm đi, không cần phải lo lắng cho lão Cố, tôi rất dịu dàng đó.”

Vẻ mặt bất đắc dĩ kia của Cố Cảnh thật sự đã sắp thành kinh điển đến nơi rồi, nhưng anh vẫn không nói cái gì cả, dù sao có lời thực sự là được rồi.

Cư dân mạng lần thứ hai sôi trào, bình luận sắp che kín màn hình tới nơi.

[Tui con mẹ nó vừa nghe được cái gì thế? Mộc Tử vừa nói cậu ấy và lão Cố XXOO ròng rã ba ngày liền đó hả?]

[Woow~ 666!]

[Hiện tại tui bắt đầu thấy hơi tin tưởng lúc trước Mộc Tử nói chơi cosplay gì đó là thật… Bất quá tui vẫn kiên trì theo phe lão Cố là công!]

[Vẻ mặt của lão Cố có thể hiểu là: nói bậy thì nói bậy đi, ai bảo em là vợ anh cơ chứ, đương nhiên là anh phải cưng chiều em rồi!]

[Lầu trên giỏi lắm ha ha ha ha!]

[Cảm giác đúng rồi đó, làm sao Mộc Tử có thể đè lão Cố được chứ 333]

[Ba ngày… Tui cảm thấy độ tin cậy vẫn là rất cao, nhìn dáng vẻ như vừa rời giường của lão Cố… còn có vẻ nhìn thấy mà thương?]

[Lầu trên là ma quỷ à ha ha ha!]

=====

Trải qua một hồi Mộc Tử Dịch nửa thật nửa giả “giải thích” thì sự chú ý của cư dân mạng đã hoàn toàn chuyển đến chuyện rốt cuộc cậu và Cố Cảnh ai ở trên ai ở dưới, đồng thời chia làm hai phe cãi nhau trong bình luận.

Mộc Tử Dịch đương nhiên là phải công khai ủng hộ phe nói cậu là công rồi, không chỉ như vậy mà cậu còn rất nham hiểm hỏi Cố Cảnh: “Anh cũng biết em là công, đúng không?”

Dưới ánh mắt ăn thịt người này, Cố Cảnh trái lương tâm gật đầu: “Đúng, trước khi gặp anh thì em vốn có khả năng làm công.”

Cư dân mạng thi nhau phỉ nhổ Mộc Tử Dịch, nói cậu không biết xấu hổ, chỉ biết ỷ vào Cố Cảnh cưng chiều cậu. Mộc Tử Dịch còn dương dương đắc ý nói Cố Cảnh nguyện ý cưng chiều cậu, cậu cũng muốn cưng chiều Cố Cảnh, không phục thì nhịn!

Cố Cảnh vẫn liên tục gật đầu, dáng vẻ “vợ anh nói gì cũng đúng hết”.

Cư dân mạng nhìn rất rõ ràng, trong đó có một người nhất định phải chọc thủng tầng cửa sổ giấy kia: [Chỉ có người bị đè mới liều mạng nhấn mạnh mình là người ở trên. Mà Mộc Tử thì, rất hiển nhiên…]

Phía dưới là một đám cư dân mạng vote up cho bình luận này, còn có rất nhiều người thẳng thừng copy + paste luôn. Mộc Tử Dịch nhìn mà lông mày giật giật, cậu đang định phản bác thì nghe thấy từ tầng dưới truyền đến những tiếng bước chân chạy lên cầu thang gấp gáp.

Tiếng động này nghe giống như là tiếng bước chân của Lý Tùng Tử. Có lẽ là hắn vẫn không yên tâm Mộc Tử Dịch nên lúc này mới chạy tới một chuyến. Chỉ là vào giờ phút này, nghe được âm thanh này thì trong lòng Mộc Tử Dịch chẳng những không có một chút vui mừng nào cả mà trái lại còn lờ mờ bất an.

Sự thực chứng minh, cậu bất an là có đạo lý. Bởi vì Lý Tùng Tử vội vội vàng vàng vọt vào trong phòng của cậu, còn chưa đứng lại đã hưng phấn hô to: “Nghe nói cậu bị Cố tiên sinh đè tới ba ngày không xuống nổi giường hả?”

Mộc Tử Dịch: “……”

Cố Cảnh: “……”

Rất nhiều dân mạng:?!!!

Mộc Tử Dịch hít sâu, không biết từ lúc nào hai tay cậu đã yên lặng thò tới gần Lý Tùng Tử, bộ dáng cứ như bất cứ lúc nào cũng muốn bóp chết hắn. Cố Cảnh vội vàng đưa tay kéo cậu lại, động viên vỗ lưng an ủi vợ mình.

Nhưng anh chỉ có thể kìm lại thân thể của Mộc Tử Dịch chứ không thể kìm lại ánh mắt muốn giết người cùng với cái miệng của cậu được.

Mộc Tử Dịch sát khí cuồn cuồn, hai hàm răng nghiến chặt hỏi: “Ai – nói – cho – cậu – biết?”

Lý Tùng Tử căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt rồi lặng lẽ lui về phía sau hai bước, hai mắt đảo tròn một vòng: “Nhóc mập nói!”

“Miêu gào gừ!” Em không nói!

Nhóc mèo béo từ cửa cầu thang thò nửa người ra, đầu tiên nó kêu thảm thiết một tiếng để phủ nhận, sau đó dùng ánh mắt “đồ xấu xa” lườm Lý Tùng Tử một cái. Cuối cùng, nó tham sống sợ chết kêu: “Meo meo ô ~~” Là ông Trần nói! Em không nói, em chỉ đi theo hóng drama thôi!

“Ông Trần…” Mộc Tử Dịch nghiến răng nghiến lợi, âm thanh nặng nề. Cậu nhấc Cố Cảnh cổ áo lên rồi gầm nhẹ: “Anh nói cho ông ấy biết anh ở trên hả?”

Cố Cảnh vô tội chớp mắt mấy cái: “Anh không nói, nhất định là thuộc hạ nói cho ông ấy biết, anh không nói gì hết!”

Mộc Tử Dịch buồn bực buông tay, cậu lườm anh một cái rồi nhìn về phía Lý Tùng Tử lạnh lùng cười.

Lý Tùng Tử lạnh gáy, nói thầm trong bụng “xong rồi”. Hắn ở dưới lầu nghe ông Trần ám chỉ xong, kích động đến mức không để ý hậu quả chạy vào gào lên một câu như vậy. Ông Trần và Cố Cảnh cũng không phải là người dễ đắc tội, lúc này Lý Tùng Tử mới muốn đổ tội cho nhóc mập, bắt nạt nó không mách tội được.

Nhưng hắn đã quên, nhóc mập không phải một con mèo bình thường, nó biết ton hót!

Xong rồi, lần này xem như hắn đã đắc tội toàn bộ người có thể làm chủ trong tiệm bánh bao, bao gồm cả nhóc mèo béo, xong rồi…

Hắn nhẹ nhàng cho mình một cái tát, sau đó vừa lui lại vừa cười làm lành: “Tôi nhớ ra rồi, tôi còn có việc, anh Chu còn đang chờ tôi, tôi đi trước nha!”

Nói xong thì hắn né cái gối mà Mộc Tử Dịch vứt tới rồi xoay người lao xuống lầu, sau đó lao ra khỏi cửa hàng bánh bao, leo lên xe của Chu Minh Điền nghênh ngang rời đi.

Mộc Tử Dịch còn đang giận, Cố Cảnh vỗ nhẹ lên tay cậu, chỉ chỉ vào iPad đặt ở trên bàn: “Livestream của em còn chưa tắt kìa…”

Vẻ mặt Mộc Tử Dịch cứng đờ, quay đầu “răng rắc”, “răng rắc” như người máy, nhìn về phía bình luận lúc nha lúc nhúc trên màn hình điện thoại di động.

Xong rồi lần này không chỉ toàn bộ Địa phủ mà toàn bộ thế giới đều biết Mộc Tử Dịch cậu là thụ…

Cậu ôm một tia hy vọng ngồi xổm phía trước iPad, đọc một chút bình luận.

[Nhiệm vụ mất mặt mà ngày nào Mộc Tử cũng phải làm đã viên mãn hoàn thành!]

[Ha ha ha ha… Lý Tùng Tử quả thực là chọc trúng trọng điểm, tui phục!]

[Đợi một lát, tui chú ý đến lời Tùng Tử nói, anh Chu chờ ở bên ngoài sao? Anh Chu là Ảnh đế Chu đúng không?]

[Cái này không quan trọng, bây giờ chuyện quan trọng nhất là lúc trước Mộc Tử khoác lác nói mình là công lại bị anh em tốt chọc thủng sự thực cậu ấy là một bé thụ ha ha ha ha!]

[Con mẹ nó, hóa ra người ba ngày không xuống được giường chính là bản thân Mộc Tử à…]

[Thầy Dịch đền bim bim cay cho tui! Tui đánh cược với bạn cậu là công đó, tiền đánh bạc là mười túi bim bim cay, kết quả hiện tại…]

[Lầu trên giàu quá đi! Tui đau lòng một lát Tùng Tử nhà tui đắc tội cả nhà thầy Dịch trước đã ha ha ha!]

[Tùng Tử điên rồi, lại muốn đổ tội cho nhóc mập cơ đấy! May mà nhóc mập nhà chúng ta vừa thông minh vừa nhanh nhạy.]

[Nghe nói Mộc Tử bị đè tới ba ngày không xuống được giường… tui cười ha ha ha…]

=====

Mộc Tử Dịch: “...”

Cậu hít sâu một hơi rồi cầm gối đập vào mặt Cố Cảnh: “Em giết anh!”

Cố Cảnh vừa trốn vừa kêu: “Em thật sự muốn giết chồng đấy hả?”

Nhóc mập nhảy lên bàn, đi về phía này rồi ngồi xuống, bình chân như vại nhìn chủ nhân nhà nó và cha dượng liếc mắt đưa tình với nhau.
Nhấn Mở Bình Luận