Tuổi nó còn nhỏ, nghĩ không ra từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung vị ngon của cơm, chỉ có thể dùng từ ngon đơn giản nhất để miêu tả nội tâm thỏa mãn của nó.Bà Chu thấy Chu Hàng ăn đến vui vẻ, trong lòng càng thêm vui mừng.Đến cuối cùng, Chu Hàng thậm chí cảm thấy bà nội đút nó ăn quá chậm: "Bà nội, bà ăn cơm của bà đi, tự con ăn được rồi."Cuối cùng, cái bụng của mọi người gần như đều ăn đến căng tròn.Ngay cả Chu Hàng ngay từ đầu còn nhớ thương gà rán cũng ăn sạch phần cơm kia của mình.
Bà Chu còn sợ nó ăn quá no.Bà ấy sờ lên bụng nhỏ của Chu Hàng, dở khóc dở cười: "Còn ăn được gà rán không?"Chu Hàng lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không ăn, ăn no rồi.
Cơm chiên ngon hơn gà rán, ngày mai chúng ta cũng có thể đến ăn cái này được không?""Được chứ."Bà Chu cười nói với dì Lâm: "Cơm này làm ngon hơn ta làm nhiều, trách không được người kén chọn như Chu Hàng vẫn thích ăn, nếu như ta có tay nghề của Nhất Nặc thì Chu Hàng cũng sẽ không mỗi ngày đều la hét đòi ăn gà rán."Dì Lâm thế là kéo cho Bạch Nhất Nặc một mối làm ăn: "Vậy thím dẫn Chu Hàng đến trong tiệm Nhất Nặc ăn, khoảng cách giữa các người cũng không xa."Bà Chu tính toán một chút, cửa hàng của Bạch Nhất Nặc mắt trần có thể thấy sạch sẽ vệ sinh, làm cho người yên tâm, cơm chiên ăn ngon, giá cả còn không đắt, liền gật đầu.Tám giờ tối, người ở trong tiệm ngày một ít dần.
Bạch Nhất Nặc đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rồi đóng cửa tiệm thì bên ngoài cửa chợt truyền tới tiếng bước chân, một người quen của cô đi vào.Bạch Nhất Nặc cất giọng hỏi: “Ông Chu, sao ông lại tới đây rồi?”Ông Chu chống gậy, khụ khụ một tiếng rồi nói: “Sau khi ông đưa bọn nó về nhà thì tự dưng ông lại cảm thấy rất đói bụng.
Ông nghĩ, chắc chắn là do buổi tối ông ăn cháo không đủ no.
Nhưng mà đã trễ thế này rồi, trong nhà cũng không dễ bật lửa lên cho lắm.
Nhất Nặc à, cháu có thể làm một phần cơm chiên trứng cho ông không?”Bạch Nhất Nặc gật đầu: “Được ạ, ông ngồi xuống trước đi, sẽ lập tức có cơm cho ông ngay.” Vì vậy nên cô lại xoay người đi vào phòng bếp.Sau khi ông Chu ngồi xuống thì ông ấy có nhìn xung quanh, phát hiện không có chú Lâm ở đây thì ông ấy âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.Tốc độ chiên cơm của Bạch Nhất Nặc rất nhanh nên không bao lâu cô đã làm xong phần cơm.
Lúc cô bưng lên, ông Chu ngửi thấy mùi thơm nức của món cơm chiên trứng thì không ngừng gật gù trong lòng: “Không sai, chính là cái mùi này.”Đó chính là cái mùi mà ông ấy đã nhớ mong suốt dọc đường đi!Ông ấy cầm cái muỗng cơm lên rồi múc một muỗng đưa vào trong miệng, sau đó ông ấy không khỏi cảm thán: “Đúng là thơm quá đi!” Đời này ông ấy chưa từng ăn qua món cơm chiên nào ngon như vậy.Không uổng công sau khi đưa bà Chu về, ông ấy đã mượn cớ đi ra ngoài tản bộ, đi vòng qua công viên hai vòng rồi lại đi vòng trở lại.Trong lúc ông ấy đang ăn ngốn nghiến thì chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai ông.“Chú Chu, không phải chú về nhà rồi sao?” Người ông Chu lập tức trở nên cứng đờ, cái tay cầm muỗng khựng lại giữa không trung.Sau đó ông ấy lúng túng quay đầu lại nói: “Là cháu đó à, Tiểu Lâm.”“Sao cháu quay lại rồi?”Chú Lâm trả lời: “Vợ cháu để quên túi ở đây, vậy nên mới bảo cháu tới đây lấy túi cho bà ấy.
Chsu Chu, không phải vừa nãy cháu đã mua một phần cháo cho chú rồi sao? Sao thế, chú vẫn chưa ăn no sao?”Ông Chu khụ khụ hai tiếng: “Đúng vậy, chú vẫn chưa no.”“Ôi trời, chú phải nói sớm chứ.” Chú Lâm vỗ đùi một cái, rồi tự cảm thấy có lỗi vô cùng: “Thật là có lỗi với chú, vợ cháu đang cần túi gấp nên cháu đi về trước đây, lần sau cháu mời chú ăn cơm nhé chú Chu.”“Được được, cháu mau về đi.”Trong lúc ông Chu nghĩ bản thân cuối cùng cũng đã tránh được một kiếp, đang cảm thấy như trút được gánh nặng thì chú Lâm đang đi tới cửa, chợt quay đầu lại: “Đúng rồi, chú Chu, không phải lúc trước chú đã nói là buổi tối không ăn cơm sao? Không phải buổi tối chú phải dưỡng sức khỏe sao?”Ông Chu: “...”——————Ngày hôm sau, Bạch Nhất Nặc đã thức dậy và rửa mặt vào lúc năm giờ rạng sáng, sau đó thì cô đi tới khu chợ bán thực phẩm lớn nhất ở gần đó.
Chim nào dậy sớm thì sẽ có sâu ăn —— đây là một điều mà rất nhiều người có kinh nghiệm nấu ăn ai cũng hiểu.
Sáng sớm thường là lúc mà rau củ ở trong chợ còn tươi mới nhất, những người trồng rau đã phải dậy rất sớm để ra vườn rau hái rồi chở những bó rau mới đó đến chợ bán thực phẩm để bán.
Nếu đi muộn thì rau củ tươi tốt sẽ bị những người chăm chỉ khác chọn hết, lúc đó chỉ còn lại một vài đồ thừa..