Chú Lâm nhìn thấy Bạch Nhất Nặc tiến vào phòng bếp, lo lắng hôm nay không có cơm để ăn, có chút phát sầu mà hỏi thăm: "Nhất Nặc biết làm cơm sao? Đợi chút nữa làm ra cơm có khi không thể ăn được."Dì Lâm trừng mắt liếc ông ấy một cái: "Làm có khó ăn thì ông cũng phải ăn nhiều một chút.
Hiếm khi đứa nhỏ làm một bữa cơm, ông cũng không thể đả kích con bé được."Dì Lâm nói xong thì lo lắng: "Ông nói vừa nãy Nhất Nặc là nghiêm túc sao? Con bé thật sự không tìm việc à? Người lớn nhà nó nhiều năm như vậy đều không kiếm được tiền, Nhất Nặc làm được sao? Đúng rồi, nhà ông có một người cháu làm quản lý của công ty internet đúng không.
Nếu không ngày mai mời cậu ấy ăn bữa cơm đưa chút lễ, xem có thể nhờ cậu ấy sắp xếp cho Nhất Nặc một công việc trong công ty hay không."Chú Lâm thở dài: "Tôi biết rồi, chúng ta làm người lớn đương nhiên không thể nhìn con bé rớt vào trong hầm được, đêm nay tôi sẽ gọi điện thoại hỏi cháu tôi một chút."Lúc này, trong phòng bếp truyền đến một mùi thơm kỳ lạ, hai người cẩn thận ngửi ngửi, chỉ có thể nghe ra mùi hoa tiêu cùng quả ớt.
Rất nhiều loại hương liệu kết hợp lại cùng nhau, tê cay tươi thơm, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi."Lộc cộc lộc cộc."Hai người nghe được âm thanh trong bụng đối phương, liếc nhau, thanh âm thảo luận không khỏi dần dần nhỏ xuống.Mùi vị kia không khỏi khơi gợi lại ký ức hồi còn nhỏ của bọn họ.Bọn họ nguyên quán ở Tứ Xuyên, cắm rễ Hải Thị chỉ mới hơn mười năm.
Khẩu vị Hải Thị thiên ngọt, bọn họ ăn không quen đồ ăn bản địa.
May mắn Hải Thị quảng nạp trăm sông, người các tỉnh cả nước đều hội tụ ở cái địa phương này, đầu đường cuối ngõ không thiếu bóng dáng quán món cay Tứ Xuyên.Hai người tại Hải Thị nếm qua không ít món cay của quán ăn Tứ Xuyên, trong đó cũng có cái do người Tứ Xuyên mở, không biết là nguyên nhân gì, hương vị lại không phải đặc biệt chính tông, so với hương vị chính gốc luôn luôn chênh lệch đi một chút, làm cho người tiếc hận.Cỗ mùi thơm này khiến bọn họ phảng phất về tới Tứ Xuyên.Cái này còn chưa phải điểm cuối cùng, theo thời gian trôi qua, mùi thơm càng thêm nồng đậm, thậm chí còn thơm ngon hơn đồ ăn Tứ Xuyên bản địa mà bọn họ đã nếm qua.Bạch Nhất Nặc đem tôm sông đã sửa sạch cẩn thận loại bỏ đi chỉ tôm, sau khi cắt đi râu tôm và chân hàm, toàn bộ bỏ vào trong chén đã chuẩn bị sẵn, đổ nửa bình rượu khử tanh.Con tôm sông này đầu lớn, sau khi bị loại bỏ chỉ tôm bỏ vào trong rượu đế vẫn còn khỏe mạnh, hoàn toàn giống như dì Lâm nói, rất tươi sống.Nói là cô làm đồ ăn, nhưng kỳ thật dì Lâm đã làm không sai biệt lắm.
Bên trong lồng hấp để trên nồi cơm điện là trứng hấp thịt bằm, trên lò cũng đang nấu canh sườn bắp ngô.
Chú Lâm lúc ăn cơm thích uống thêm chút rượu, còn mua không ít thịt vịt kho cùng cánh vịt kho nhắm rượu.Thế là Bạch Nhất Nặc dự định chỉ làm một món ăn mặn, làm phong phú chút.Cô biết cả nhà chú Lâm là người Tứ Xuyên di cư vào đây, không cay không vui, cho nên định dùng những con tôm sông này làm một nồi tôm cay tê.Cha Bạch Nhất Nặc - Bạch Kỳ là đại nho triều Ngụy, có câu nói là quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng nhìn ra Bạch Kỳ không phải là một nho sinh hợp quy cách, ông ấy đã già lại tham ăn, trù nghệ cũng không tệ.
Lúc Bạch Nhất Nặc còn ở trong tã lót liền bị ông ấy dùng đũa nhúng rượu thanh mai đút, đến khi lớn lên thì bị mang theo du lịch tứ phía, kiến thức mỹ thực bát phương.
Món cay Tứ Xuyên tự nhiên là được chứng kiến, về sau càng là đi theo sư phụ học tập có quy củ hơn.Món cay Tứ Xuyên là hoàn mỹ, nếu như ăn xong có thể không đau dạ dày thì càng hoàn mỹ hơn, cô thầm nghĩ.Cô đem tỏi, gừng, ớt chỉ thiên, bát giác và rất nhiều hương liệu đổ vào trong nồi xào thơm, hương vị cay tê trong nháy mắt bộc phát, trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm quyến rũ lòng người.Đợi đến khi đồ ăn chính đổ ra đĩa, trên bàn cơm đã đông đủ người, ba người vây quanh ở bên cạnh bàn, đều nhìn chằm chằm Bạch Nhất Nặc.
Nhưng mà trong ba người ý nghĩ lại không hoàn toàn giống nhau, dì Lâm cùng Lâm Vũ là mong đợi, chú Lâm lại hết sức lo lắng, còn có chút kháng cự trong âm thầm.Mặc dù làm đĩa tôm tê cay màu sắc đỏ tươi, phần nhìn và phần hương đều đủ cả, nhưng ông ấy vẫn kiên trì, không dám hạ đũa, lo lắng con tôm này chưa chín.
Cái này cũng không trách chú Lâm khiếp đảm, thật sự là lúc vừa kết hôn với dì Lâm, đối phương để lại cho ông ấy bóng ma tâm lý quá sâu.Lúc này, Bạch Nhất Nặc lại bưng tới một đĩa thức nhắm.Thức nhắm là màu xanh thẫm, nhìn có vẻ giòn tan, mang theo mùi thơm của gia vị ướp đặc trưng.Chú Lâm vừa mới bắt đầu không nhận ra được: "Đây là cái gì?".