"Nếu không phải anh Triết là anh em huynh đệ với tớ, vả lại anh ấy không đến tiệm cơm này để ăn tối thì tớ cũng sẽ hối hận vì đã giới thiệu tiệm cơm Bạch Ký này cho anh ấy mất thôi."Lý Phong Trạch gật đầu đồng ý, rất tán thành.Trong khi hai người đang nói chuyện, phần ăn của Lý Phong Trạch đã được bưng lên.Lý Phong Trạch rất thích ăn mì lạnh, mùa hè này, cậu ta đã ăn không ít lần.
Nhưng từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ thấy món mì lạnh nào có nhiều nguyên liệu phong phú, sắc hương vị đều đủ cả như thế.Nhìn sơ qua không giống ăn nhẹ mà ngược lại giống một món ăn chính hơn.Mặt trên của mì lạnh được rải đậu nành chiên, dưa chuột bào sợi, giá đỗ xanh, còn có một lớp thịt băm thật dày.Lý Phong Trạch không nhịn được nữa mà cầm đũa lên gắp mì lạnh cho vào miệng, mì lạnh vừa vào miệng, cậu ta không khỏi trợn tròn mắt.Bởi vì món mì lạnh này còn ngon hơn cậu ta tưởng!Vị chua chua, cay cay, sảng khoái của mì lạnh dầu đỏ chạm đến vị giác khiến người ta thèm nhỏ dãiSau khi nhai một chút, vị của dầu ớt cùng với mùi thơm thoang thoảng của hạt tiêu gai liền nháy mắt cuốn lấy toàn bộ tâm trí của cậu ta.
Bên trong khoang miệng đều là vị cay nhưng mà cay nhẹ nhàng khoan khoái, cay dễ chịu.Nhiều loại gia vị hòa quyện với nhau đạt đến tỷ lệ tuyệt hảo không chê vào đâu được, tạo thành loại nước sốt trong bát, khiến người ăn sau khi cắn một miếng sẽ không thể nào quên được vị chua chua, cay cay, sảng khoái, không cách nào không khắc sâu vào ký ức.Lý Phong Trạch dùng tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần khi ăn mì lạnh bình thường, giải quyết tô mì lạnh dầu đỏ ở trước mặt bằng tốc độ vũ bão.
Sau cùng, không phải là đang ăn mà cuộn lưỡi lại, nuốt ực xuống.Mặc dù đang ăn không nói được nhưng trong lòng cậu ta vẫn không ngừng xuýt xoa những lời thán phục, ngay cả một tô mì lạnh cũng có thể tươi ngon xuất chúng như vậy, chị chủ à, chị mãi mãi là thần!Thế nhưng, hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, khi cậu ta nhìn thấy món mì lạnh dầu đỏ sắp bị mình ăn sạch hết ráo thì vội vàng dừng lại, không thể ăn hết mì lạnh dầu đỏ nhanh như vậy được, nếu không sẽ không cảm thấy được sự vui sướng.
Sau khi ngước mắt lên, cậu ta liền thấy món gà sốt tiêu trước mặt.Vì vậy, để kéo dài sự hưởng thụ khi ăn mì lạnh dầu đỏ, cậu ta chỉ chuyển hướng vào món gà sốt tiêu.Kết quả là, cậu ta gắp một miếng gà thấm đẫm nước sốt tiêu lên và đưa vào miệng.
Trong nháy mắt, cậu ta bị ngạc nhiên bởi hương vị tươi ngon đến kinh ngạc của món gà này.“Vãi, hương vị này tươi ngon rồi.” Lý Phong Trạch nuốt trọn miếng thịt gà, không khỏi cảm thán.Nước sốt tiêu có vị cay nồng, sảng khoái, Lý Phong Trạch nuốt xuống một miếng là đã có cảm giác tê tê ở trong miệng rồi, nhưng cảm giác tê tê ấy lại khiến món ăn thêm ngon và càng thêm sảng khoái.Nước sốt tiêu từ hạt tiêu gai ngon lành kết hợp với thịt gà chạy bộ tươi ngon, săn chắc, quả thực tạo nên một món ăn ngon tuyệt vời ông mặt trời.Lý Phong Trạch đã hiểu được phần nào rằng tại sao vừa rồi ông cụ Tô lại ăn món gà sốt tiêu với vẻ mặt say mê đến thế.Cậu ta cảm thấy biểu hiện của mình lúc này cũng không khá hơn là bao.Nhưng thức ăn ngon đã ở trước mặt, vì thế cậu ta chẳng thèm đếm xỉa đến dáng ăn của mình nữa, chỉ biết là bụng mình đang gào thét muốn ăn thêm, tay cậu ta tiếp tục đưa món gà sốt tiêu vào miệng theo ham muốn của mình mà không dừng lại được.Trong lúc ăn, Lý Phong Trạch còn tự dưng phát hiện ra một cách ăn ngon hơn, đó là kết hợp món gà sốt tiêu cùng với món mì lạnh dầu đỏ cay nồng, nhét đầy vào miệng.Tê tê, cay cay, tươi ngon, mằn mặn, hương vị bùng nổ trong miệng như một quả bom.Ngon quá đi mất!Lý Phong Trạch cảm thấy trước mặt mình có chút sương mù mông lung, ngon đến mức muốn khóc.…Trương Khả bên cạnh đang cắm cúi ăn cơm chiên thịt bò, bởi vì cậu ta đang đói bụng, hơn nữa lại có thêm tác dụng từ nước ô mai, cho nên cậu ta ăn với tốc độ nhanh hơn bao giờ hết, cơm chiên trước mặt cũng nhanh chóng bị cuốn đi.Nếu là bình thường thì cậu ta đã có thể thấy no, nhưng dưới ảnh hưởng của nước ô mai, cậu ta cảm thấy chưa đủ no, vẫn còn thiếu chút nữa..