"Dưa cải, à đúng rồi, nơi này đều gọi là cải dưa.
Cháu ướp trước đó, chú nếm thử xem hương vị như thế nào?""À à, chú biết rồi, cải dưa à, Giang Chiết bên kia rất nhiều người ăn, bên chúng ta ngược lại rất ít ăn."Món ướp gia vị không cần lo lắng chưa chín, nghĩ đến không có vấn đề gì.
Chú Lâm kẹp một đũa để vào trong miệng.
Cải dưa mặn nhạt vừa phải, mang theo chút vị chua, cảm giác giòn thoải mái, hương vị tươi thơm, có chút sướng miệng.Ông ấy thèm ăn nhỏ dãi, không khỏi bưng bát cơm lên, ăn kèm với cải dưa hết mấy ngụm cơm.Món cải dưa này thật là hợp ăn với cơm mà, so với Vương lão đầu trong thôn quê nhà bán còn ngon hơn, ông ấy cảm thán nói.Đồ chua Tứ Xuyên cả nước nghe tiếng, chú Lâm từ nhỏ cũng là ăn đồ chua lớn lên, có thể để cho ông ấy tán dương rau muối tự nhiên hương vị bất phàm.Mắt thấy bát cơm dần dần trống rỗng, ông ấy vội vàng dừng lại.
Trong lúc ngơ ngẩn ông ấy như đột nhiên ý thức được cái gì đó, ánh mắt chuyển hướng đến đĩa tôm tê cay trên bàn ăn.Bạch Nhất Nặc ngay cả làm rau muối cũng khác với bình thường, đĩa tôm cay tê này chắc hẳn sẽ không kém là bao.Nhưng mà, trong đĩa vốn đầy tôm hiện tại chỉ còn lác đác mấy con tôm cay tê mà thôi.Lại nhìn vợ và con trai, bên cạnh bát của bọn họ xác tôm gần như chất thành núi nhỏ.Chú Lâm chấn kinh một hồi, lấy ra sức lực bú sữa mẹ cấp tốc gắp mấy con tôm, cấp tốc lột vỏ, đem tôm bóc vỏ để vào trong miệng.Lần này ông ấy rốt cục ý thức được nguyên nhân hai người khác không nói tiếng nào vùi đầu mà ăn rồi.Tôm thịt tươi non đầy miệng, tê cay tươi thơm, cảm giác đậm đà, thoải mái trượt đến làm cho ông ấy hận không thể đem đầu lưỡi cũng nuốt vào.Đây là món tôm cay tê ngon nhất ông ấy từng ăn.Dì Lâm cùng Lâm Vũ không cảm giác được oán niệm của chú Lâm, bọn họ đặt hết mọi tâm trí lên trên bàn ăn, căn bản không thể chú ý đến cảm nhận của chú Lâm.Mãi đến cuối cùng, đũa của chú Lâm cùng dì Lâm đồng thời gắp phải một miếng ngó sen cuối cùng trong nồi.Chú Lâm: "Mẹ đứa nhỏ, tôi tổng cộng chỉ ăn được ba con tôm thôi, miếng ngó sen này hãy cho tôi đi."Dì Lâm không mảy may nhường: "Thức ăn này là Nhất Nặc làm cho tôi, hơn nữa trước đó ông còn nói không dám ăn cơ mà."Chú Lâm chỉ có thể nhìn vợ gắp lấy miếng ngó sen cuối cùng, nội tâm hối hận không thôi.
Đã từng có một đĩa tôm cay tê đặt ở trước mặt ông ấy nhưng ông ấy không có trân quý.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, ông ấy tuyệt đối sẽ không hoài nghi trù nghệ của Bạch Nhất Nặc.Lùi lại mà cầu việc khác, đĩa tôm cay tê này ngay cả nước canh cũng bị chú Lâm trộn với cơm mà ăn hết.Món kho vốn dùng để nhắm rượu, canh sườn bắp ngô cùng trứng hấp gần như không động vào lấy một chút, chỉ có đều đĩa đồ ăn do Bạch Nhất Nặc làm là bị xử lý sạch.
Mấy món đó vốn là ăn ngon, nhưng ở trước mặt nồi tôm cay tê bá đạo chỉ có thể là tiểu vu gặp đại vu, ảm đạm phai mờ.Nếu không phải bận tâm đến hình tượng ở trước mặt bọn tiểu bối, chú Lâm cảm thấy chính ông ấy thậm chí có thể liếm đĩa.Lâm Vũ cơm nước xong xuôi liền đi học, chú Lâm đứng dậy đi vào phòng bếp rửa chén, còn lại dì Lâm lôi kéo tay Bạch Nhất Nặc nói ra: "Hiện tại dì ủng hộ cháu mở tiệm, Nhất Nặc, cháu cứ việc đi làm đi.""..." Bạch Nhất Nặc nhịn không được mà bật cười.Dì Lâm thấy cô cười, trong lòng cũng vui mừng, lôi kéo tay của cô nói ra: "Lời dì nói là nghiêm túc, dì hi vọng cháu vui vẻ."Cha Bạch mẹ Bạch đã đi hơn một tháng, bà ấy gần như không thấy Bạch Nhất Nặc cười lấy một cái nào.
Nếu như mở tiệm cơm có thể làm cho cô vui vẻ, vậy liền buông tay để cô đi làm đi....!...!...Trương Khả học lớp mười Nhị Trung Hải Thị, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu ta liền gọi bạn học của mình là Lý Phong Trạch đi chợ đen ăn cơm.Nhị Trung Hải Thị mặc dù là khu trung học trọng điểm, phụ cấp nhiều, hương vị ở nhà ăn cũng không tệ, nhưng ăn nhiều kiểu gì cũng sẽ thấy ngán.
Khai giảng chưa đến mấy ngày, Trương Khả cùng Lý Phong Trạch liền chán đến phòng ăn ăn cơm, trước giờ tự học buổi tối liền thẳng đến chợ đen kiếm ăn.Trong lòng Trương Khả, hoa nhà luôn không bằng hoa dại phía ngoài, đồ ăn thường ngày ở nhà ăn tự nhiên so ra kém bún thập cẩm cay, bún ốc cùng đồ nướng ở chợ đen.
Chính là thời điểm nóng nhất trong năm, ở quầy bán quà vặt đầu đường mua bình nước đá, lại đi ăn bữa bì lạnh hoặc là mì lạnh, là thời gian thoải mái nhất cả một ngày..