Weibo của ông ấy được lan truyền trong vòng bạn bè và không gây ra sóng gió nào cho đến khi nó được một một tài khoản weibo nổi tiếng chia sẻ. " Tô Bính ở Hải Thị" là một blogger trên Weibo với 500.000 người hâm mộ và là một blogger chuyên về ẩm thực.
Tuy nhiên, danh tiếng của anh ta trong giới blogger về ẩm thực không mấy tốt đẹp.
Bởi vì anh ta là người đặc biệt phách lối, thích gây chiến và thường hay tranh thủ sức nóng của chủ đề.
Nhiều người cảm thấy rằng anh ta không phải là một blogger ẩm thực, mà là một tài khoản tiếp thị. Trong khi anh ta đang tìm kiếm chủ đề của ngày hôm nay, thì Weibo của cha Từ xuất hiện trong tầm mắt anh ta. Anh ta ha ha cười một tiếng và chia sẻ Weibo này lên trang chủ: "Mọi người nghĩ như thế nào? Bánh ngọt ở tiệm này thắng hay bánh ngọt của Đỉnh Lâu thắng?" Số lượng người hâm mộ của anh ta rất đông, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn số lượng bình luận tăng vọt. "Cái bánh đậu xanh này quả thực nhìn đẹp thì có đẹp, nhưng lại dám đụng tới cửa tiệm có thương hiệu lâu đời, là ai cho họ dũng khí đó vậy? Đầu năm nay chó mèo gì cũng đều dám điên cuồng, ngang ngược như vậy à?" "Những chiếc bánh ngọt của Đỉnh Lâu thực sự rất độc đáo, chưa ăn qua bánh ngọt ở Đỉnh Lâu mà nói mình từng đến Hải Thị thì đúng thật là không biết xấu hổ mà, không cần phải dẫm đạp lên Đỉnh Lâu như thế đâu." "Thêm hoa tươi vào bánh đậu xanh mùi vị chắc chắn siêu cấp dở, chỉ là để nhìn thấy đẹp mắt hơn thôi, đừng hỏi tại sao, vì trước kia tôi đã từng làm thử rồi." "Bánh ngọt mà cũng có thể làm đẹp mắt đến vậy, dù cho chỉ là về mặt hình thức thì cũng rất dụng tâm rồi.
Tại sao không kinh doanh làm ăn đàng hoàng đi, mà cứ nhất quyết muốn ăn vạ thế?" Mặc dù "Tô Bính ở Hải Thị" là một tài khoản tiếp thị, nhưng rất nhiều fan hâm mộ thích hóng hớt, lượng truy cập vô cùng lớn.
Sau vài giờ, Weibo này đã được đẩy lên hot search, bên dưới dĩ nhiên đều là những bình luận bất mãn.
Không mất nhiều thời gian, đã có người đào ra tên cửa tiệm này là tiệm cơm Bạch Ký ở khu chợ đen của Hải Thị. Điều này càng khiến nhiều người trên mạng không vui, nếu đó là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng thì cũng không tính toán làm gì, tối thiểu là điều kiện còn tốt, và hương vị của các món ăn được đảm bảo.
Đụng tới Đỉnh Lâu mặc dù là hành động không biết tự lượng sức mình, nhưng sẽ không bị mắng thảm như vậy.
Nhưng cái tiệm cơm Bạch Ký này ở đâu chui ra vậy, một cái cửa tiệm nhỏ đầy ruồi nhặng, khói lửa mịt mù như này thì làm ra được bánh ngọt gì mà dám tự thổi phồng lên? "Nó trông không hợp vệ sinh chút nào.
Tôi sẽ không bao giờ đến một cửa tiệm nhỏ như vậy.
Tôi sợ ăn xong lại phải đi viện, lợi bất cập hại.
Thực sự có người dám đến đây ăn à?" "Tôi chỉ muốn hỏi trưởng ban quản đốc Hồng Viễn đã nhận bao nhiêu tiền để khen chiếc bánh ngọt này vậy? Bà chủ có phải là người quen của ông không?" "Bà chủ hao tâm tổn trí quảng cáo như vậy, không sợ sau này vốn liếng bỏ ra sẽ không thu lại được à?" Lúc Trần Ngọc hoàn thành xong bài tập ở nhà, đang lướt điện thoại di động thì nhìn thấy cái Weibo này, định lướt nhanh qua, nhưng đột nhiên cảm thấy cái bánh đậu xanh trong ảnh nhìn có chút quen mắt. Đây không phải là bánh đậu xanh do bà chủ nhà hàng Bạch Ký làm sao? Mặc dù vì đi học mà không có thời gian rảnh, lại không có duyên với món bánh đậu xanh này, nhưng cô bé đã thấy món bánh đậu xanh này trong vòng bạn bè của giáo viên ngữ văn.
Lúc đó, nhìn thấy chiếc bánh đậu xanh tinh xảo, đẹp đẽ trong vòng bạn bè của giáo viên nước bọt cô bé liền trào ra khóe miệng. Sao món bánh đậu xanh này lại lên hot search rồi? Sau một phen tìm hiểu, cô bé mới biết thì ra tiệm cơm Bạch Ký bị bôi đen. Trong nháy mắt cô bé liền sốc lại tinh thần, lập tức lật người xuống giường, chuyển tiếp Weibo tới nhóm lớp của mình. Đây là một nhóm lớp không có giáo viên tham gia, nhóm lớp này nói về mọi thứ, từ việc học đến việc chơi bời, nhưng từ khi khai trương tiệm cơm Bạch Ký, chủ đề thường xuyên được nhắc đến trong nhóm là “Hôm nay bạn đã đến ăn ở tiệm cơm Bạch Ký chưa?” Sau khi Trần Ngọc vừa chuyển tiếp Weibo, trong nhóm lớp liền xuất hiện rất nhiều người thậm chí mấy người ít khi xuất hiện bây giờ cũng có mặt. Triệu Tư Kỳ: [Một người chưa bao giờ ăn bánh đậu xanh như mình, nhìn những bức ảnh cũng có thể biết đươc nó ngon như thế nào.
Buổi tối, mình xem vòng bạn bè của giáo viên ngữ văn, liền làm hai bát cơm.
Họ sao lại coi thường bánh đậu xanh đến vậy? Nắm đấm cứng thật.] Lớp phó học tập: [Mình sẽ giúp tiệm cơm Bạch Ký làm sáng tỏ, ngày mai bà chủ có thể giữ lại cho mình một bát cơm được không? Không còn cách nào khác, bây giờ chỗ ngồi của tiệm cơm thật sự càng ngày càng khó lấy.].