Sau khi học sinh tan học, trong tiệm lục tục có một số học sinh ghé đến.Sau khi Trần Ngọc tan học liền chạy đến chợ đen, chuẩn bị mua một phần bún ốc ăn.
Vậy mà hôm nay cô giáo dạy quá giờ, thời gian tan học chậm hơn bình thường hai mươi phút, chờ đến khi cô bé đến chợ đen thì trong tiệm bán bún ốc sớm đã đủ quân số.Hỏng bét!Không chỉ có cửa hàng bún ốc mà những cửa tiệm khác cũng thật nhiều người.
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, nếu là chờ đợi như thế thì cô bé sẽ đến trễ.Cô bé đi tán loạn giống như con ruồi không đầu, lúc này một quán nhỏ không có biển hiệu đập vào mi mắt, khách nhân trong tiệm so ra mà nói ít hơn nhiều, giá cả cơm chiên cũng không đắt.Nhưng trong lòng cô bé không khỏi có chút nói thầm, người ít như vậy, hương vị không thử cũng biết.Ai, không có cách nào, chỉ có thể đi quán này, nếu không đêm nay phải đi lên lớp tự học trong đói bụng.Cô bé đi vào, phát hiện mấy cái cửa sổ của quán ăn nhỏ này đều sạch sẽ, trên mặt bàn không nhiễm một hạt bụi nào, có chút cảm giác ấm áp, không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Phòng bếp là kiểu phòng bếp mở, cô bé thông qua thủy tinh phát hiện Bạch Nhất Nặc đang chiên cơm ở bên trong, có chút chấn kinh về mỹ mạo của cô, tiếng nói vô thức hạ thấp "Xin hỏi: "Xin hỏi một phần cơm chiên thịt bò mấy phút có thể làm xong?"Bạch Nhất Nặc nghĩ nghĩ, đáp lại: "Nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong, đại khái ba phút."Trần Ngọc thở dài một hơi, vậy cô bé sẽ không trễ đến: "Vậy cho em một phần cơm chiên thịt bò, đóng gói mang đi được không, em muốn mang vào lớp ăn.""Được rồi, 15 đồng."Cơm đêm qua đã nấu xong, đặt ở tủ lạnh ướp lạnh.
Như thế hạt cơm sẽ hấp thu đủ hơi nước mà trở nên nở ra, mọng nước.
Bên trong hạt cơm xốp mềm, bên ngoài lại khô, rất dễ hấp thụ được mùi dầu, có thể xào ra loại hương vị thơm ngon kia.Sư phụ của cô đã từng dạy cô, ăn cơm chính là ăn cơm, không thể biến thành ăn gia vị.
Đem hương vị vốn có của nguyên liệu nấu ăn phát huy đến năm sáu phần cũng đã đầy đủ mỹ vị rồi.Cho nên Bạch Nhất Nặc chỉ có khi làm một số món ăn phức tạp thì mới sẽ sử dụng một chút gia vị ngọt bùi cay đắng, thậm chí tổng kết ra bí phương không truyền ra ngoài.
Lúc làm đồ ăn đơn giản ngày thường này luôn luôn thờ phụng đại đạo đơn giản nhất, bình thường sẽ rất ít khi bỏ thêm gia vị khác, bao gồm những đủ loại đồ gia vị mới lạ của hiện đại.Cô bắt chảo dầu sôi lên, sử dụng lửa lớn, đổ thịt bò và cơm vào nồi.
Cổ tay tinh tế trơn bóng không nhỏ yếu giống bề ngoài của nó, động tác đẩy chảo nước chảy mây trôi.Sau ba phút chiên cơm, một phần cơm chiên sắc hương vị đều đủ ra nồi.Bạch Nhất Nặc trước đó nghĩ tới khách hàng có lẽ có nhu cầu đóng gói thế là mua một xấp hộp cơm trong suốt, hiện tại vừa vặn dùng tới.Trần Ngọc nghe được mùi thơm nức, không khỏi nuốt ngụm nước miếng, bụng không tự chủ mà kêu lên.Giống như.
.
.
Giống như dáng vẻ không tệ.Đang lúc cô bé hoài nghi thì đột nhiên ý thức được vấn đề thời gian."Nguy rồi, đến trễ rồi." Cô bé cầm hộp cơm lên, trả tiền cơm rồi nhanh bước rời đi, nhưng chưa quên chào hỏi: "Cảm ơn bà chủ!"Cô bé mang theo hộp cơm tiến vào phòng học.Nhị Trung Hải Thị quản lý tương đối có tình người, không có cứng nhắc yêu cầu tất cả học sinh nhất định phải ăn tại căn tin, không cấm người nhà đưa cơm, cũng không cấm học sinh trong thời gian này ở phòng học ăn cơm.Cho nên không ít người nhà đều sẽ đưa cơm đến phòng học, các học sinh tan lớp liền ở chỗ đưa đồ, chờ người nhà đưa cơm tới trường học.Trần Ngọc trở về muộn, trong lớp có không ít người đều đã ăn xong, tranh thủ thời gian đọc sách ít ỏi, chỉ có lẻ tẻ mấy người đang dùng cơm.
Trong phòng học tràn ngập mùi thơm của thức ăn.Trần Ngọc ngồi vào chỗ ngồi của mình, hít sâu một hơi, mở hộp cơm ra.
Cơm chiên thịt bò óng ánh sáng long lanh, từng hạt đều rõ ràng.
Vào giây phút nhìn thấy nó, trong đầu Trần Ngọc chỉ có một câu —— muốn ăn!Bởi vì là mùa hè, cơm gần như không nguội chút nào, tính kín đáo của hộp cơm lại không tệ, mùi hương thơm ngát không khác lúc mới ra nồi là bao, trong nháy mắt tràn ngập ở trong phòng học..