Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiệm Hoành Thánh Số 444



Chương 97: Báo mộng (hết)
Ngay dưới nền đường bị đào lên, gã da trắng tiếp tục đào sâu xuống, rồi chôn thi thể ở đó.

Ngày hôm sau, đội công trình không hề hay biết gì, vẫn tiếp tục đổ nhựa đường lên trên rồi san phẳng.

Một con đường mới được làm xong, không ai ngờ được một còn đường sửa đẹp hơn lại đang mai táng một sinh mệnh trẻ tuổi.

Càng không ai biết, bởi vì thi thể ngày đêm đều bị những chiếc xe qua lại gián tiếp nghiền ép mà hồn phách Vương Xuyên vô cùng thống khổ, không có cách nào có thể siêu thoát được.

Vốn dĩ mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, đến cả cảnh sát cũng chỉ coi như một vụ mất tích bình thường để xử lý.

Nhưng mấy ngày gần đây, đột nhiên xuất hiện một Lý Minh Lãng gióng trống khua chiêng bắt đầu tìm người, nên mới thu hút sự chú ý của hung thủ.

Gã thấy Lý Minh Lãng trên tivi.

Lúc đó, Lý Minh Lãng nhận một cuộc phỏng vấn của đài truyền hình, anh ta kể về tính cách của Vương Xuyên cùng phỏng đoán khả năng cậu đã bị ngộ sát, kêu gọi mọi người cung cấp manh mối có liên quan.

Cuối buổi, khi phóng viên hỏi về quan hệ giữa Lý Minh Lãng và Vương Xuyên, Lý Minh Lãng trầm mặc, sau đó, dũng cảm thừa nhận bằng tiếng Anh: "Cậu ấy là người yêu của tôi."
Chỉ một cái nhìn, hung thủ ngay lập tức nhận ra Lý Minh Lãng chính là người kích thích ý nghĩ giết người của gã, người đàn ông còn lại trong bức ảnh.

Cũng là một tên đồng tính đáng chết! Chuyện ghê tởm như vậy mà còn dám công khai trên tivi! Ngay lập tức, hung thủ lại có ý định giết người.

Gã ôm hy vọng loại trừ Lý Minh Lãng để bình ổn chuyện này, thêm nữa, gã cực kì căm ghét những người đồng tính, hận không thể giết sạch những kẻ đồng tính trên đời.
Gã biết mấy ngày gần đây Lý Minh Lãng luôn một mình phát tờ rơi tìm người trên đường G*Y, vì thế chờ thời cơ đến, chuẩn bị làm việc ác một lần nữa.


Gã đâu ngờ được đó chỉ là một cái bẫy đang chờ gã nhảy xuống.
Sau khi bị bắt, gã vẫn chống chế.

Dù sao chỗ rất thi thể rất bí mật, chỉ cần gã không nói thì sẽ không ai nghĩ ra được.

Không tìm thấy thi thể thì không thể chứng minh người đã chết, gã sẽ không phải chịu tội danh giết người.

Ôm suy nghĩ như vậy, gã sống qua ngày thẩm vấn đầu tiên.

Ngày thứ hai, lúc gã chuẩn bị giở trò cũ, trong đầu không hiểu bị làm sao, lại trở nên đần độn, cứ vậy mà khai hết tất cả mọi chuyện ra.
Cảnh sát dựa trên lời khai của gã, đào nền đường G*Y lên thì quả thực tìm được thi thể của Vương Xuyên.

Do kỳ thị người đồng tính, hung thủ đã có hành vi giết người, giấu xác ở dưới đường cái đang thi công, chuyện này tạo ra ảnh hưởng rất lớn trong xã hội.

Có người đồng tình với chuyện trước kia hung thủ gặp phải, nhưng đã số mọi người đều hô hào xã hội này không cần những người kì thị người đồng tính.

Đương nhiên, kết cục cuối cùng của hung thủ là tuân theo phán quyết của pháp luật trên Nhân giới.
Mười hai giờ đêm, trên đường G*Y không có một bóng người, chỉ có những ngọn đèn ven đường đã cố gắng dùng ánh sáng của mình chống đỡ bóng đêm.
Mấy ngày trước vì lộ ra việc quốc lộ có giấu thi thể, cảnh sát đã đào một khoảng rộng để tìm kiếm, hiện giờ vẫn còn chưa được lấp lại.

Con đường này tạm thời bị phong tỏa, xe cộ không được phép đi vào.

Hơn nữa, người ngoài đồn đãi rằng trên đường ở khu phía Tây, hung thủ từng bị oan hồn người chết tìm đến đòi mạng.

Trong lúc nhất thời, con đường này trở nên u ám, bầu không khí cũng rất khủng bố.

Ngay cả những cư dân ở vùng phụ cận, ban đêm cũng thà đi đường vòng xa hơn chứ nhất định không chịu đi đường này.
Lúc này, Vương Xuyên đang đứng cạnh một cái hố to trên đường, vẻ mặt thanh thản.

Đôi mắt sáng nhìn phong cảnh thế gian, rồi dừng lại trên người Lý Minh Lãng, mỉm cười: "Minh Lãng, cậu trở về đi, hãy sống cho thật tốt nhé.

Nếu lại gặp được người cậu yêu, thì hãy quý trọng người ta.

Tớ hứa sẽ không ghen đâu."
Rõ ràng là đang cười thật tươi nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.

Quỷ sai dẫn độ cậu ta đã đến, đêm nay cậu ta sẽ đi đến một thế giới khác.

Từ đây mọi thứ trên dương gian chỉ là tạm bợ, hết thảy đều chỉ là một nhà trọ.
Lý Minh Lãng ôm lấy vong hồn Vương Xuyên một lần cuối cùng, mặc kệ việc không có cơ thể, ôm vào trong lòng cũng chỉ giống như ôm không khí, nhưng anh ta lại không nỡ buông ra.
"Tớ sẽ không quên cậu, mãi mãi không quên cậu."
Có một số người, cả đời sẽ trải qua rất nhiều mối tình.

Lại có một số người, cả đời chỉ yêu đúng một lần.

Một lần trở thành mãi mãi.
Vương Xuyên vòng tay ôm lại Lý Minh Lãng, cũng chỉ có thể bất lực chấp nhận hai tay xuyên qua thân thể anh ta.

Cậu ta rất hối hận, tại sao lúc trước mình không chủ động hơn một chút? Vì sao không thể ở bên Lý Minh Lãng cùng nhau chịu đựng áp lực từ bên ngoài, cho anh ta một chút thời gian hòa hoãn? Thế cho nên hiện giờ, ngay cả một cái ôm cũng là một loại hy vọng xa vời.


Nhưng cho dù có tiếc nuối nhiều hơn thì cũng phải rời đi.
Cửa Minh giới cũng đã mở ra, quỷ sai thúc giục: "Đừng lưu luyến nữa, mau đi thôi.

Lỡ thời gian sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai đấy."
Lý Minh Lãng cứng rắn đẩy Vương Xuyên ra: "Mau đi đi, không thể làm ảnh hưởng đến chuyện đầu thai được."
Vương Xuyên bước từng buốc một, cho đến khi gần bước qua cánh cửa ánh sáng kia, cậu lớn tiếng nói: "Minh Lãng, nếu như kiếp sau còn có thể đầu thai làm người, tớ nhất định sẽ là con gái, cậu sẽ là con trai, chúng ta sẽ không còn bị người đời kì thị, lên án nữa!"
Giọng nói còn chưa dứt, linh hồn đã bị ánh sáng bao phủ.

Cánh cửa lóe sáng rồi biến mất trong màn đêm.

Đường G*Y lại không phục trạng thái lúc trước, một con đường trống vắng, đèn đường yên tĩnh, và một người đàn ông đang khóc.

Nước mắt rơi xuống đường cái, nhanh chóng biến mất.

Lúc yêu mến nhau, những thứ cảm thấy không thể vượt qua được, những điều băn khoăn cũng chỉ như giọt nước mắt kia, chỉ thoáng qua mà thôi.

Đáng tiếc, khi hiểu được thì đã muộn rồi.
"Vương Xuyên, cho dù kiếp sau chúng ta là người khác phái hay đồng tính, tớ vẫn sẽ yêu cậu."
---
Hơn hai tháng sau.
Hôm nay là chủ nhật, sáu giờ ba mươi phút tối.

Bởi vì là ngày nghỉ của Sơn Miêu nên trong tiệm thiếu tay chân, còn việc buôn bán thì vẫn diễn ra như thường.

Vài người trong cửa tiệm đều bận đến tối tăm mặt mày.
Tôn Danh Dương vừa oán hận Sơn Miêu vui chơi quên trời quên đất vào chủ nhật, vừa đeo túi to trên lưng đi ra ngoài giao hàng.
Trình Tiểu Hoa vội vàng nấu hoành thánh, không lúc nào ngơi tay.
Đương nhiên là Cảnh Thù cũng không được nhàn rỗi.

Nhiều người nên việc thu tiền cũng nhiều hơn.

Trong lúc bận rộn thì chuông điện thoại vang lên.

Nhìn qua, là một số lạ nên không thèm để ý nữa.

Chẳng qua đối phương cứ liên tục gọi đến không ngừng nghỉ.
Nhân lúc không có khách đến thanh toán, Cảnh Thù chậm rì rì nhận điện thoại: "Alo"
Đầu bên kia truyền đến một giọng cao vút, trong trẻo: "Chào anh, em là nhân viên chăm sóc khách hàng, trước đây anh có mua một chiếc di động ở bên em, không biết anh còn nhớ không? Gần đây vẫn sử dụng tốt chứ ạ?"
Di động này của Cảnh Thù là mua trên Taobao, rồi dùng tài khoản của Trình Tiểu Hoa để thanh toán.

Lúc trước mua của cửa hàng nào, hắn cũng không nhớ nữa? Lúc đầu dùng rất ổn, gần đây không hiểu bị làm sao mà lúc chơi điện tử lại bị chậm.
Nghe thấy bên kia nói vậy, Cảnh Thù cũng thuận miệng đáp: "Ngoại trừ lúc chơi trò chơi hơi chậm thì vẫn ổn."
Kết quả đối phương cũng rất chi là kiên nhẫn giải thích cho hắn, điện thoại chậm là do bộ nhớ đầy, rồi vào chỗ nào có thể giải phóng bộ nhớ.
Nếu là người khác có lẽ sẽ vì sự cẩn thận của đối phương mà sinh ra chút thiện cảm.

Nhưng Cảnh Thù đâu phải người nào khác? Nói ngay: "Đã biết, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây."
Đối phương tranh lời: "Chúc mừng anh, đúng lúc bên công ty chúng em kỷ niệm tròn mười năm thành lập, có tiền hành rút thăm những người đã mua sản phẩm để tặng dành cho một người may mắn có thể mua Iphone mới nhất với giá 699 tệ..."
Cảnh Thù: "Có ý gì? Ta trúng thưởng à?"
"Đúng vậy! Giờ giá bán của Iphone mới nhất là 8888 tệ, vì anh là khách hàng may mắn nên chỉ cần 699 tệ là có thể rinh chiếc điện thoại này về nhà.


Anh à, giờ em giới thiệu cho anh về những công năng của chiếc điện thoại này có được không?"
Cảnh Thù: "Không cần, ta mua nó."
"Được ạ! Vậy anh cho em xin địa chỉ để bên em gửi đồ qua bưu điện cho anh."
Cảnh Thù không nghĩ nhiều mà cứ vậy đọc địa chỉ cho đối phương.

Hắn cũng thường xuyên mua đồ trên mạng, cũng biết có một số shop online vì để thu hút khách hàng mà tổ chức rút thưởng, giảm giá các thứ.

Nhìn thời gian, hình như mấy hôm nay đúng dịp giảm giá lớn nhất năm.
Đối phương rất chuyên nghiệp đọc lại địa chỉ một lần, cực kì lễ phép nhắc nhở: "Bên em là thanh toán khi nhận hàng.

Lúc hàng đến, anh nhất định phải kiểm tra xem hàng có bị mở ra không.

Nếu như hỏng thì có thể yêu cầu trả hàng.

Nếu có vấn đề gì thì lúc nào anh cũng có thể gọi đến số 400812345678..."
Sau khi cúp máy, Trình Tiểu Hoa hỏi: "Ai gọi vậy anh? Sao lại nói chuyện lâu vậy? Bình thường đâu có thấy anh nhẫn nại như vậy đâu."
Tâm trạng Cảnh Thù đang rất tốt, nói: "Cửa hàng lần trước mua di động đang có hoạt động ưu đãi, điện thoại Iphone giá rất ổn.

Nên ta mua một chiếc."
Trình Tiểu Hoa lẩm bẩm: "Điện thoại vẫn dùng tốt, sao phải đổi? Phí tiền."
Cửa hàng trên mạng cũng thường xuyên có các hoạt động như vậy nên Trình Tiểu Hoa cũng không bận tâm.
Không lâu sau Sơn Miêu đã trở về.
Thường ngày, sau khi đến nhà Manh Manh chơi về, lúc nào trông cậu cũng rất vui vẻ.

Ngày hôm sau làm việc cũng hăng say hơn thường.

Nhưng hôm nay, vẻ mặt của cậu có chút uể oải, cúi đầu.
Trình Tiểu Hoa thấy vậy, kinh ngạc hỏi: "Sơn Miêu, em sao thế, bị Manh Manh giận dỗi à? Manh Manh còn nhỏ, lại được nuông chiều từ bé, thỉnh thoảng giận dỗi cũng rất bình thường.

Em đừng so đo với cô bé nhé."
"Không liên quan đến Manh Manh." Sơn Miêu nói xong thì lấy di động từ trong túi quần jean cho Trình Tiểu Hoa xem: "Chị Tiểu Hoa, do em không cẩn thận, lúc chụp ảnh không cầm chắc nên di động bị rơi vỡ rồi."
Trình Tiểu Hoa nhìn: Ôi, rơi mạnh đấy, vỡ hết từ trong ra ngoài, còn lộ ra cả chi tiết máy bên trong.
Trình Tiểu Hoa không khỏi buồn bực: "Rơi chút mà sao hỏng nặng thế nhỉ? Chất lượng kém quá."
Sơn Miêu nói: "Không phải do vấn đề chất lượng, là do em trèo cao quá."
"Trèo cao quá? Rốt cuộc em đứng đâu để chụp ảnh thế hả?"
---
Hình như hồi mấy chương đầu em để là Âm phủ chứ không phải Minh giới nhỉ :3
Haizzz, phần về hai anh trai này làm buồn nhè nhẹ.

Vậy nên ó, nếu mọi người có thích ai thì hãy mạnh dạn mà tỏ tình đi, cùng lắm thì mất một đứa bạn, ai thiếu :v haha
Eo, chương sau dài lắm lắm lắm luôn ý ạ


Nhấn Mở Bình Luận